Đàm Diệp bỗng nhiên dừng lại.
Chúc Diệp Thư lập tức biết đề nghị mình đưa ra rất hấp dẫn. Trong lòng nói thầm Ninh Ngôn rốt cuộc có cái mị lực gì, nhưng tốt xấu cũng không bị cậu mình lấy gia pháp ra ‘hầu hạ’, vui vẻ ra mặt nói: “Cậu, biện pháp này cậu vừa lòng chứ? Cháu cũng có đủ thành ý rồi chứ?”
“À.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng không biết thành ý này là xin lỗi hay là lấy lòng. Đàm Diệp hắng giọng: “Thông minh hơn một chút rồi.”
“Cậu, cháu đoán khóe miệng cậu nhất định đang nhếch lên.” Chúc Diệp Thư đi qua đi lại một chỗ, làm bộ buồn rầu: “Cậu, cậu nói xem, Ninh Ngôn tới nhà mà chỉ làm bài tập thì quá chán đúng không ạ? Mở nhạc thì sao? Giữa giờ nghỉ ngơi thì ăn chút đồ ăn vặt, chơi trò chơi.”
“Máy chơi game loại mới nhất mà cháu chia sẻ trên Weibo lúc đầu tuần.” Đàm Diệp nhàn nhạt nói: “Được. Chỉ cần cháu thật lòng xin lỗi.”
“Còn sô cô lô được bán với số lượng có hạn kia nữa!”
Đàm Diệp cười khẽ một tiếng, tiếng cười truyền qua điện thoại, Chúc Diệp Thư ngay lập tức tỉnh táo lại: “Không, không, snack khoai tây cũng được ạ.”
“Sô cô la quá ngấy, sẽ béo phì.”
Nào nghĩ đến Đàm Diệp vậy mà còn giải thích, Chúc Diệp Thư nhìn lại dáng người mình, dáng người đúng chuẩn người mẫu mà, sao có thể sợ béo chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yêu cầu của cậu hắn đối với hắn quả nhiên khắc nghiệt.
Chuông tan học vang lên. Chúc Diệp Thư về phòng học, thấy Long Bao Bao và Ninh Ngôn đang ăn chocolate với nhau.
Ninh Ngôn cầm thanh socola lên cắn, tướng ăn rất giống hamster nhỏ mềm mềm đáng yêu.
“Bạn học Chúc, có việc gì sao?”
Ninh Ngôn lau khóe miệng, rõ ràng trên mặt cô không dính gì mà, không biết vì sao mà Chúc Diệp Thư lại gắt gao nhìn chằm chằm cô như vậy.
“Ăn ít một chút, béo đấy.” Chúc Diệp Thư quay mặt đi.
“À…”
Phảng phất như chịu một ngàn điểm công kích trí mạng, tính tình Ninh Ngôn cũng trở nên khó chịu, “Cậu muốn nói cái này sao?”
Chúc Diệp Thư lập tức khẩn trương, trầm mặc hồi lâu. Ninh Ngôn ăn xong sô cô la phải về nhà, cô vừa mới đứng lên, Chúc Diệp Thư duỗi tay ngăn lại.
“Lúc nào đó tới nhà tôi một chuyến.”
Trong lúc vẻ mặt của các bạn học và Ninh Ngôn đang đơ ra, Chúc Diệp Thư nặn ra mấy chữ: “Tối mai thì sao?”
“Gặp người lớn?” Long Bao Bao nhanh chóng chạy tới kéo Ninh Ngôn đi, nhìn về phía Chúc Diệp Thư như nhìn kẻ thù nói: “Cậu nằm mơ đi!”
“Gặp người lớn thì sao?” Chúc Diệp Thư hùng hổ đáp lại: “Cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì.”
Các bạn học vô cùng khiếp sợ. Giáo bá nhìn ai mà khó chịu liền đánh, thích ai liền đưa về nhà, này cũng quá bá đạo rồi!?
Ninh Ngôn: “Tớ từ chối!”
“Tới nhà của tôi học tập?” Chúc Diệp Thư bỗng nhiên tỏ ra yếu kém một cách khôn khéo, nhưng có ai còn cho rằng đó chỉ đơn giản ‘ học tập ’ chứ?
Chúc Diệp Thư lại nói: “Thuận tiện gặp mặt người lớn trong nhà tôi luôn.”
“Mai bắt đầu thi rồi, thứ sáu là cuộc họp phụ huynh.” Ninh Ngôn đỡ trán, “Tớ về nhà trước.”
“Vậy cậu đồng ý rồi?” Chúc Diệp Thư lúc này mới cho đi, “Cậu đừng có đổi ý đấy, Ninh Ngôn, ai đổi ý người đó là con chó nhỏ!”
Ra cổng trường, Long Bao Bao giơ ngón tay cái về phía Ninh Ngôn.
Ninh Ngôn: ???
“Cậu không cảm thấy tớ đang bị người ta bắt nạt sao?”
Long Bao Bao: “Dám để người lớn hai bên gặp nhau ở buổi họp phụ huynh, Ninh Ngôn Ngôn, tớ ngưỡng mộ cậu.”
Ninh Ngôn chỉ muốn rời đi ngay lập tức căn bản không suy xét nhiều ý tứ như vậy. Cô đau khổ kêu một tiếng, mệnh của cô khổ quá mà.
……
Môn thi thử đầu tiên là Ngữ Văn.
Vẻ mặt Ninh Ngôn mệt mỏi do tối hôm qua ngủ không đủ giấc, 12 giờ đêm, Ninh Mạn lướt mải miết lướt Weibo, không có ai nói chuyện cùng nêm đến tìm Ninh Ngôn
Ninh Ngôn vốn định đối phó cho qua, không bị mắng là được rồi. Nhưng Ninh Mạn nói muốn đi cùng Đàm Diệp, muốn để Đàm Diệp giúp chị ấy chọn quần áo, cũng muốn tự làm chocolate cùng với Đàm Diệp.
Trong lòng cô rầu rĩ, cứ thế nghe Ninh Mạn phấn khích nói đến 3 giờ hơn, sau đó cô cũng không thể ngủ tiếp được.
Thời gian viết văn chỉ còn lại hai mươi phút
Đề bài rất cũ nhưng cũng rất truyền cảm: Nụ cười đau khổ
Ninh Ngôn nhìn hai phút, gì mà sau cơn mưa trời lại sáng, trời sắp giáng sứ mệnh cho người này chứ, tất cả đều là nói nhảm
Cô vốn không cần cười khổ! Rõ ràng là đã cô rất nỗ lực, cũng không phạm sai lầm nào, nhưng ba mẹ không cảm thấy cô tốt thì sao đây? Cô mới mười tám tuổi, người mình thích lại muốn chuẩn bị kết hôn, cứ như vậy mà không có chút hy vọng nào, rốt cuộc thì còn có giá trị gì chứ.
‘Nếu có thể, tôi hy vọng sau này ngày nào mình cũng vui vẻ, không lo lắng ưu sầu.’ Ninh Ngôn viết những nỗi khổ tâm ra, cuối cùng vẽ một khuôn mặt nhỏ, ‘ hy vọng người tôi thích, cũng có