Đầu Ninh Ngôn choáng váng đi ra ngoài cùng Đàm Diệp. Anh lái xe đưa cô đến trung tâm thương mại mới mở, ở rất xa thành Bắc, là nơi tụ tập rất nhiều cửa hàng thương hiệu nước ngoài.
Ninh Ngôn sớm đã nghe Ninh Mạn nói qua chỗ đó, nhưng túi tiền cô rỗng tuếch, cũng chỉ dám nghĩ đến.
Càng tới gần chỗ đó, Ninh Ngôn càng khẩn trương. Đàm Diệp nhìn bộ dáng cô vặn góc áo liền đoán được cô đang suy nghĩ cái gì: “Đi ăn cơm trưa, coi như đền tội.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả?”
“Đền tội vì đã làm em khóc.” Đàm Diệp khẽ cười nói: “Còn làm bẩn phòng em.”
“Hừ.”
Nghĩ đến bàn học dính đầy dâm dịch của mình và bài thi bị xé nát, còn có dịch thể hỗn loạn trên sàn nhà, Ninh Ngôn cũng không biết mình ôm tâm trạng gì khi lau sạch nó.
Cô cơ hồ là cầm giẻ lau lau sàn nhà đến sáng bóng, sợ bị mẹ mình phát hiện ra dấu vết.
Như vậy nhất định cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà
“Em muốn ăn kem ly.” Sắc xuân nồng nàn, mấy ngày nay cực kỳ nóng, Ninh Ngôn cảm thấy trán mình đổ mồ hôi: “Em muốn ăn điểm tâm.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn cơm trưa?”
“Điểm tâm.” Ninh Ngôn cố chấp nói: “Em không đói bụng.”
“Em không đói bụng?” Đàm Diệp ý vị thâm trường nhìn thoáng qua mặt cô. Ninh Ngôn vội vàng lau khóe miệng, xác định vừa này đã rửa sạch mặt, không bị dính tinh dịch của anh.
Bộ dáng hoảng sợ tủi thân khiến Đàm Diệp nhịn không được mà cười, duỗi tay niết khuôn mặt nhỏ của cô: “Yên tâm đi, không bị rách ra.”
“…” Ninh Ngôn mất một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, “Khóe miệng mà rách nói rất đau, em sẽ tức giận.”
Cô nhắm mắt đi theo sau Đàm Diệp, chủ động nắm lấy tay anh, hừ nói: “Đã nói là không được như vậy, còn có lần sau em sẽ cắn anh, lỡ may nứt ra thật sự rất khó xử lý đấy.”
Đặc biệt mấy ngày gần đây không rất khô, chỉ sợ miệng vết thương sẽ không lành nổi.
“Hửm? Loại nào?” Đàm Diệp dừng trước một cửa hàng tiện lợi, nhìn chằm chằm cái móc chìa khóa một trăm đồng được tặng kèm.
Ninh Ngôn không dám nói, cô tưởng tượng một chút liền mặt đỏ.
Bị anh ấn quỳ mặt đất, vật thô lớn như vậy đập lên mặt cô thật sự rất đáng sợ, cố tình còn muốn cô ngậm vào. Nếu không phải anh cầm lấy dương vật cọ cọ lên môi cô, uy hiếp cô không nhanh ngậm vào sẽ ngay lập tức cắm vào huyệt nhỏ, cô nhất định sẽ không chịu đâu.
Hại cô chỉ có thể khóc mãi trước mặt mẹ, sợ bị phát hiện giọng khàn.
“Cho em.”
Lúc Ninh Ngôn đang còn mặt đỏ tai hồng, Đàm Diệp mua một thỏi son dưỡng môi nhét vào trong tay cô, “Miệng bị rách da cũng không sợ.”
Ninh Ngôn nhìn son dưỡng môi giá niêm yết chín mươi tám đồng, người đau nhức nhối.
Nhân viên thu ngân hỏi có muốn mua thêm gì để đủ một trăm đồng nhận móc chìa khóa nữa không, Đàm Diệp tự nhiên cầm lấy một bịch băng vệ sinh, nói cực kỳ có lý: “Ngôn Ngôn, anh nghĩ em cần cái này.”
Cả người mềm nhũn, Ninh Ngôn mới không chịu thừa nhận chuyện cô lại ướt đâu.
“Không cần cái đó, em muốn cái này.” Cầm lấy hộp bao cao su từ trên kệ xuống, Ninh Ngôn không chút khách khí nói: “Em cảm thấy đây là thứ anh cần nhất.”
Lúc nào cũng muốn bắn vào bên trong khiến mọi thứ hỗn loạn như vậy, thời điểm rửa sạch thật sự rất xấu hổ.
Đàm Diệp đã buộc ga-rô nhìn bộ dáng muốn chọc người này của Ninh Ngôn, vừa muốn cười vừa muốn đánh cô, đè tay nhỏ cô lại, thấp giọng nói bên tai cô nói: “Được, chỉ cần em có thể tìm được một hộp có hạn sử dụng là ngày mai.”
Một con người tiết kiệm Ninh Ngôn trong loại thời điểm này phản ứng cực nhanh: “Muốn dùng hết trong hôm nay?”
Trên kệ có ít nhất cũng sáu cái, cô từ chối!
Trong lúc nhân viên thu ngân đang nỗ lực làm bộ trấn tĩnh ‘Thế giới này loại người nào cũng có’, Ninh Ngôn đổi lấy một hộp kẹo cao su, “Ngại quá, vừa nãy lấy nhầm.”
Cô gái nhỏ này trông còn rất lanh lợi.
Nhưng Đàm Diệp bỗng nhiên nghĩ tới một cái khác, cảm thấy thứ này chắc chắn anh sẽ cần.
Anh cầm lấy một hộp áo mưa có ghi siêu trơn, sau khi tính tiền liền cất cùng móc chìa khóa vào trong túi.
Vẻ mặt Ninh Ngôn quái dị nhìn anh.
“Ngôn Ngôn muốn hỏi vì sao lại mua cái này à?” Đàm Diệp liếc mắt một cái là có thể hiểu được cô đang nghĩ gì: “Đang nghĩ em nhiều nước như vậy vì sao còn cần siêu bôi trơn à?”
“…” Ninh Ngôn cơ hồ ôm đầu khóc rống.
Vì sao cô nghĩ chuyện gì, tốt xấu hay mất mặt gì anh cũng đều biết hết vậy.
“Đến lúc đó em sẽ hiểu.”
Đàm Diệp cười dịu dàng, dẫn Ninh Ngôn vào một cửa hàng bánh ngọt
Người phục vụ xin lỗi nói không