Ninh Ngôn trở về phòng mới phát hiện điện thoại mình có tin nhắn.
Đàm Diệp gọi điện không có ai bắt máy, anh nhắn lại rằng: Cái đó trước tiên không cần, chờ em thi đậu đại học, anh sẽ dạy em cách dùng như thế nào.
“Vâng.” Ninh Ngôn lấy hết can đảm trả lời lại: “Nếu em thi đậu Gia Đại, anh sẽ dạy em cái này sao?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em muốn anh dạy cho em cái gì cũng được.”
Thời điểm Ninh Ngôn đang cười bản thân mình nghĩ quá nhiều, màn hình lại sáng lên. Đàm Diệp đã gửi một biểu tượng hình con mèo đáng yêu đến: “Cho dù anh không biết, anh cũng có thể học.”
Trong lúc nhất thời, Ninh Ngôn nghĩ không ra có cái gì là anh không biết, luôn cảm thấy Đàm Diệp hẳn là rất khẩn trương. Nếu không sẽ không gửi một hình biểu tượng cảm xúc, còn đột nhiên cách một khoảng trống.
“Cái gì anh cũng biết mà.” Ninh Ngôn cẩn thận trả lời lại: “Em thấy anh là người giỏi nhất.”
“Nhưng anh còn chưa học được cách yêu đương với em.”
“Nếu nơi nào còn chưa tốt, xin Ngôn Ngôn hãy chỉ ra chỗ sai.”
Màn hình hiện lên hai tin nhắn này. Tim Ninh Ngôn đập thình thịch, cô lăn qua lăn lại trên giường hai vòng, đầu đụng vào thành giường phát ra một tiếng ‘cốp’.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Che lại cái đầu bị đụng đau rồi đi tắm, lúc này Ninh Ngôn mới tính thanh tỉnh một chút.
Cô nghe thấy tiếng mẹ đã về, hình như đang cãi nhau với Ninh Mạn.
Tiếng máy sấy tóc rất ồn ào, Ninh Ngôn không muốn đi quan tâm chuyện của mẹ và chị. Theo Ninh Ngôn thì chị đang muốn mua xe, muốn đi show thời trang. Đây đều là những chuyện tùy hứng quá mức.
Nếu người xin xỏ là cô, nhất định sẽ bị mắng bị đánh một trận. Dù gì ba vẫn thường xuyên ra ngoài công tác, một năm về nhà cũng chỉ được mấy lần, vất vả kiếm tiền như vậy, nếu trong nhà tiết kiệm một chút thì vẫn tốt hơn.
Dường như có tiếng đánh nhau, Ninh Ngôn rối rắm không biết có nên đi ra ngoài khuyên can hay không, nhưng nghĩ lại, bản thân cô có thể khuyên ai được chứ.
Trừ phi đau khổ nói: Hai người đừng đánh nữa, hai người đánh nhau rồi cũng sẽ đau lòng nhau, dứt khoát đánh con đi cho rồi.
Ninh Ngôn cô cũng không phải đồ ngốc.
Sáng hôm sau, Ninh Ngôn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Cô bị bệnh thiếu máu, tính tình lúc ngủ dậy thật sự rất tệ. Nhưng nhìn đến tiên hiện lên trên màn hình điện thoại, trong nháy mắt vừa khẩn trương vừa chờ mong nhận điện: “Alo, ba ạ?”
“Ừ. Ninh Ngôn, chị con dậy chưa?”
Lúc này mới 6 giờ sáng, cô là bị đánh thức, còn Ninh Mạn sao có thể dậy giờ này được. Ninh Ngôn nói: “Còn chưa, có cần con đưa điện thoại đến cho chị ấy không ạ?”
“Không cần đâu, đừng quấy rầy nó ngủ.”
Ninh Thước ở đầu bên kia điện thoại nói: “Chị con chặn số ba rồi, cũng không còn cách nào khác, con thay ba khuyên chị đi, nó không muốn gả đi kia kìa.”
“Sao ạ?”
Ninh Ngôn ngây ngốc. Cô không biết ba cũng quan tâm đến chuyện kết hôn của chị như vậy.
“Người này thật sự rất tốt. Ba hỏi thăm một số bạn bè, không ai nói hắn không tốt, đều nói nếu Mạn Mạn gả được cho hắn là may mắn. Con giúp ba nói với nó, ba mẹ đều là vì muốn tốt cho nó.”
“Vâng vâng, được ạ.”
Ninh Ngôn chỉ biết vâng vâng dạ dạ, đầu óc rối bời.
Ninh Thược bớt phiền lòng hơn nói: “Vậy là tốt rồi, Ninh Ngôn thật ngoan. Chị con gả vào một gia đình tốt là ba yên tâm rồi.”
Ông nói xong liền cúp máy.
Ninh Ngôn cảm thấy trong lòng như bị một cái gai đâm vào. Không biết câu nói ba yên tâm rồi là có ý gì, tựa như sau khi chị gái lấy chồng, ông sẽ không còn lo lắng gì về trong nhà.
Nhưng Ninh Ngôn khá ngốc, miệng cũng không ngọt, hoàn toàn không biết nên hỏi như thế nào.
Lúc ăn cơm sáng, Hứa Nghi Nhàn hỏi Ninh Ngôn sao lại ngây ngốc ở đó, đừng có vì thi rớt một lần mà giả bệnh không đi học. Ninh Ngôn vâng một tiếng, lại vội vàng lắc đầu.
“Giả vờ, lại tiếp tục giả vờ!” Hứa Nghi Nhàn tức giận đập bàn: “Mày ngốc như vậy, có mất mặt không?”
“Con ăn no rồi.”
Ninh Mạn đứng lên, nói với giọng điệu nhàn nhạt: “Con cũng phải đến trường, đúng lúc có thể đưa nó đi.”
Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe Ninh Mạn đến trường. Giá trị của chiếc xe này rất xa xỉ, có ý nghĩa