Chương 41
Đàm Diệp tự nhiên mà ngồi vào chỗ bên cạnh Ninh Ngôn. Anh đưa cho cô một cái bánh kem, phía trên có một cái sừng thú và một cô công chúa đội vương miện. Đàm Diệp lấy xuống hỏi Ninh Ngôn có muốn đội không, Ninh Ngôn lắc đầu nói không cần.
“Cô gái nhỏ rất điềm đạm.” Ba mẹ Đàm Diệp nhìn hành động của anh, “Bình thường Ninh Ngôn thích làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con bé thích đọc sách.” Hứa Nghi Nhàn cười mỉm trả lời, giọng nói cũng tự tin hơn: “Tiểu thuyết văn xuôi gì cũng đọc.”
“Vậy thì giống với sở thích của A Diệp rồi.”
Bữa ăn mới trôi qua một nửa, Ninh Thước nhận được một cuộc điện thoại, nói công ty có việc gấp muốn ông phải đến ngay. Hứa Nghi Nhàn nhịn không được nói thầm: “Không phải mới đi công tác trở về sao? Lại phải đi nữa à? Phải nhìn xem đây là trường hợp nào chứ.”
“Thật sự ngại quá, tôi phải chạy về công ty ngay.” Ninh Thước tự phạt ba ly rồi nói lời chào tạm biệt.
Sau khi ăn xong, Đàm Diệp nói muốn tán gẫu riêng với Ninh Ngôn một chút. Khung cảnh ở hồ vào buổi tối thật sự rất đẹp, nửa tiếng sau còn có một buổi hòa nhạc và cảnh suối phun.
Hứa Nghi Nhàn dặn đi dặn lại Đàm Diệp nhất định phải tự mình đưa Ninh Ngôn về nhà, không được muộn quá 11 giờ, lúc này mới lo lắng sốt ruột đồng ý.
“Thi không tệ, chúc mừng em.” Ăn cơm xong, lúc này Ninh Mạn mới phục hồi lại tinh thần, giọng điệu chua lòm còn có chút ghen ghét. Cô ta nỗ lực quên đi nói: “Không thể tưởng được em gái của chị cũng rất giỏi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn chị.” Ninh Ngôn nở nụ cười thoải mái nói tiếp: “Em vẫn luôn lấy chị là mục tiêu mà nỗ lực.”
“Cái miệng không ngu ngốc chút nào nha.” Ninh Mạn xoa mặt Ninh Ngôn, “Về sớm một chút, đừng để ba lo lắng.”
Mấy tháng rồi không gặp được ba. Hôm nay cứ thế lại đi, thật kỳ lạ
Gió đêm nhè nhẹ
Ninh Ngôn cúi đầu, tay trái bị Đàm Diệp nắm, nhìn từng người đi qua, có bạn bè, có cặp đôi đang yêu nhau, cũng có cả gia đình đang đi chơi.
Ninh Ngôn nhìn đứa trẻ đang cầm bóng bay nhiều hơn một chút, Đàm Diệp lấy hai mươi đồng ra mua cho cô một cái. Hình gà con tròn vo màu vàng nhạt, Đàm Diệp cúi người cột lên cổ tay cô.
“Chưa từng cột thế này sao?” Lúc Đàm Diệp đứng thẳng người thuận thế hôn lên môi cô, “Khi còn nhỏ chưa từng chơi?”
“Chưa…” Ninh Ngôn mất tự nhiên nắm lấy sợi dây bóng bay.
Bà ngoại rất tiết kiệm, cô cũng không dám đòi hỏi ba mẹ luôn bận rộn làm việc, cô muốn thì phải nỗ lực học tập mới được. Ngẫu nhiên trên thị trấn có lễ hội, bạn học khác ném bóng bay và búp bê, Ninh Ngôn và bà ngoại sẽ đi nhặt những vật nhỏ mà người khác không cần kia.
Tích góp từng chút một rồi đi bán.
Đến khi quay về bên ba mẹ thì cô đã lên cấp ba, sớm đã không còn hâm mộ bóng bay trên tay những đứa trẻ khác nữa.
“Không vui sao?”
Đàm Diệp dẫn Ninh Ngôn đi trên con đường dọc hồ, “Vừa thi được điểm cao, nên vui vẻ mới đúng.”
“Cái đề đó…” Trong lòng Ninh Ngôn vẫn luôn có một thắc mắc, cô không dám nhìn Đàm Diệp, “Đề anh ra cho em không khác nhiều so với đề thi chính thức lắm, đây không phải là điểm thật của em”
“Em cho răng anh tiêu tiền để mua đề thi chính thức cho em?”
Đàm Diệp thấy cô gái nhỏ gật đầu, nhịn không được cười ra tiếng.
Tiếng cười của anh trong màn đêm phá lệ rõ ràng, khiến mặt Ninh Ngôn đỏ lên.
“Ngôn Ngôn, em quá đề cao anh rồi. Nếu anh có năng lực mua đề thi chính thức cho em thì sao anh lại không trực tiếp mua luôn suất vào đại học? Rồi khi vào Gia Đại, lấy quan hệ của anh tuyển thẳng em vào làm nghiên cứu sinh của mình.”
Ninh Ngôn nói không ra lời, Đàm Diệp xoa đầu cô: “Vận may cũng là một loại thực lực.
Nếu em thật sự không nắm được những kiến thức đó thì cho dù đề có giống đúc như vậy, chưa chắc đã đạt được điểm cao”
“Em… Thật sự…… Thi tốt như vậy?”
Điện thoại của Ninh Ngôn rung lên nãy giờ. Phỏng chừng là giáo viên cũng đã nhìn thấy điểm, các bạn học cũng đã nghe nói, tất cả đều là tin nhắn chúc mừng.
“Đúng vậy, Ngôn Ngôn thật sự thi rất tốt. Em nên tìm người chia sẻ niềm vui này.” Đàm Diệp nghiêm túc dạy dỗ.
Ninh Ngôn duỗi tay ôm lấy anh, không nói lời nào, đầu vùi vào trong ngực anh cọ cọ.
“Cảm ơn anh.” Giọng nói Ninh Ngôn nghẹn ngào, cũng không biết là vì vui hay là đang khóc: “Em thật sự đã nỗ lực làm tốt.”
Thời khắc quan trọng như vậy, anh đã ở bên cạnh