Thời điểm ra khỏi trường thi, Ninh Ngôn vẫn đang ngây ngốc. Hứa Nghi Nhàn ở cổng trường chờ cô, nhưng người lái xe là Ninh Mạn
“Sao rồi? Thi không tốt à?”
Ninh Mạn mới cãi nhau với Hứa Nghi Nhàn xong, bảo Ninh Ngôn ngồi ở ghế phụ, duỗi tay vỗ vỗ bả vai cô: “Không sao đâu, thi đại học thôi mà, cũng không phải là thi rớt là hết, quan trọng nhất vẫn là chọn chuyên ngành mày thích…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói đến chuyện này, trong lòng Ninh Mạn có chút tức giận. Lúc trước cô ta muốn học múa, nhưng ba mẹ nhất định không chịu, một hai mắt cô ta phải học tài chính. Nói là tương lai sau này sẽ tìm được một công việc tốt, có tiền đồ. Cứ mơ hồ như vậy nên bây giờ cô ta vẫn đang là nghiên cứu sinh.
“Vâng.” Ninh Ngôn ngơ ngác, nghe vậy liền muốn khóc
“Thật sự thi tệ lắm à, cùng lắm thì học lại thôi!” Ninh Mạn đưa khăn giấy cho cô: “Lớn chừng nào rồi, đừng khóc, mặt trông ghê lắm.”
“Mạn Mạn, con bớt nói lại đi!” Hứa Nghi Nhàn nghiêm mặt, mở miệng: “Sao lại nói em gái như thế? Không nghĩ đến cảm xúc của nó hả?”
Ngoài miệng nói như vậy nhưng Ninh Mạn cũng đã từng trải qua chuyện này, biết rất rõ lúc này Ninh Ngôn thấp thỏm bất an đến nhường nào.
“Đừng nghĩ nữa! Chị đưa mày đi ăn đồ ngon!” Ninh Mạn ờm một tiếng, như chịu thua nói: “Mẹ lái xe về nhà trước đi, con đưa Ninh Ngôn đi giải sầu.”
Quán cà phê được trang trí rất thoáng mát, trước cửa có một con hồng hạc dùng để trang trí, Ninh Mạn lấy điện thoại ra tự chụp hai tấm, hỏi Ninh Ngôn có muốn chụp không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không ạ.” Ninh Ngôn lắc đầu, chuyên tâm xem thực đơn: “Chị không còn cãi nhau với mẹ nữa chứ?”
“Ừ, nhưng bà ấy còn muốn tao lấy Đàm Diệp.” Ninh Mạn trực tiếp kêu món được chọn nhiều nhất: “Mỗi lần tao gọi điện thoại, anh ta không vội thì là trả lời cho có lệ. Còn tao thì như mặt nóng dán mông lạnh ấy, mất mặt chết đi được, mẹ còn ra sức nói anh ta tốt nhường nào. Có tốt hay không thì liên quan gì tới tao chứ?”
Ninh Mạn vừa khó chịu vừa bực bội: “Bây giờ cũng chẳng phải là thời phong kiến, còn xem mặt gì chứ, không kết hôn thì chết à? Ngày nào mẹ cũng nói làm mích lòng Đàm gia thì phải làm sao, anh ta cũng không tôn trọng tao mà, sao không nói anh ta làm mích lòng Ninh gia chúng ta chứ?”
Ninh Ngôn yên tĩnh gật đầu như gà mổ thóc.
“Liệu có phải anh ta cố ý tới tra tấn tao không nhỉ? Một người đàn ông có gia cảnh tốt như vậy, cố ý tới chơi đùa tao, sau đó khiến tao chết tâm gì đó?” Ninh Mạn bày ra vẻ mặt: ‘ ta là cái kỹ nữ, nhưng không phải ngươi.’
Mặt Ninh Ngôn trong nháy mắt đỏ lên: “Là vậy sao?”
“Dù sao tao cũng hết hy vọng rồi.” Ninh Mạn bày ra vẻ mặt bi thương sâu sắc: “Hừ, Đàm Diệp: Tôi là gỗ vàng, nhưng không phải của anh.”
“…”
Ninh Ngôn cảm thấy hình ảnh kia hẳn là cực kỹ xuất sắc. Nhưng trong lòng Ninh Ngôn cũng rất thấp thỏm. Đàm Diệp thật sự là cố ý khiến chị gái hết hy vọng sao? Anh tốt như vậy hảo, không oán không thù gì với chị ấy, vốn không cần thiết làm thế mới đúng.
Lúc này nhân viên phục vụ bưng cơm mà hai người họ gọi đi đến, đây là phần cuối cùng trong ngày. Nhưng vừa mới đến chỗ rẽ, bỗng nhiên có một bàn tay vươn ra giữ chặt lại, dường như là nói muốn chụp ảnh trước, sau đó hẵng bưng cho khách.
“Mẹ nó, không biết xấu hổ à?”
Ninh Mạn nghe vậy, đứng lên đi đến trước mặt cô gái kia mắng, sau đó nói: “Đây là món ăn mà chúng tôi gọi, bản thân đã tới chậm mà còn muốn chụp, nếu trên đường gặp được ảo ảnh thì có phải cô cũng muốn tới gần chụp đúng không?”
“Cô nói ai đó!”
Tuổi của cô gái kia cũng xấp xỉ Ninh Mạn, nghe thấy những lời đó tức đến phát run, ậm ừ một lúc lâu cũng không nói ra được chữ nào.
“Thầy Đàm!” Ả ta tủi thân như muốn đi mách giáo viên.
Ninh Ngôn nhanh chóng đi tới xem.
Chỉ thấy Đàm Diệp đi ra từ toilet, làm lơ hai người đang cãi nhau và nhân viên phục vụ, cầm lấy bản thảo luận văn được đóng dấu trên bàn, nghiêm túc xem xét, thỉnh thoảng khoanh trong một đoạn.
“Đàm Diệp, thật trùng hợp.”
Ninh Mạn lập tức hóa đá, giọng dịu dàng lại đi không ít: “Chuyện là như thế nào, em gọi mấy món ăn, cô ta lại cướp đi chụp ảnh. Mọi người đều là học sinh, cần phải có sự văn minh, làm như vậy thật là quá đáng.”
Cô gái kia vừa nghe thế, nghi ngờ đánh giá Ninh Mạn vài lần. Không giống như là có quen biết, nhưng thái độ gần gũi này cũng chẳng giống thầy trò.
Chẳng lẽ là người yêu? Sao có thể! Thầy Đàm như là một ngọn núi cao trong lòng bọn họ, không thể leo tới nổi, càng không xảy ra chuyện tình yêu thầy trò!
“Cô là ai? Là sinh viên khoa tài chính à? Tôi chưa từng thấy cô ở Gia Đại!”
Ninh Mạn khựng lại trong nháy mắt, cô nhìn về phía người đàn ông đang xem luận văn: “Đàm Diệp, sinh viên của anh bắt nạt người ta kìa.”
“Ờ, cô bưng về trước đi.”
Đàm Diệp lẳng lặng lật qua một tờ khác, giọng điệu lạnh lùng, như một vị hiền triết không dính khói lửa nhân gian: “Cái này giống như rác vậy, tôi không nhận rác rưởi, trở về làm lại.”
Nói xong liền trực tiếp ném lên trên bàn, nhìn cũng không thèm nhìn hai người một cái: “Ở trường còn có chuyện cần làm, tạm biệt.”
Cô gái kia khóc lên, Ninh Ngôn ngây ra.
Ninh Mạn cũng choáng váng, Đàm Diệp bảo cô bưng về? Sau đó… Cứ như vậy, tiêu sái rời đi? Đi rồi!
Không nói đến chuyện giúp cô giải quyết chuyện này, thấy cô thì cũng nên ngồi xuống nói vài câu, hoặc là giúp cô thanh toán hóa đơn tỏ vẻ thân thiết chứ!
“Đàm Diệp, chúng ta chia tay đi!” Ninh Mạn ước chừng từ hành động ném luận văn một cách tiêu sái của Đàm Diệp, quả quyết đuổi theo nói: “Chia tay! Chúng ta không thích hợp!”
Bóng dáng cao lớn thẳng tắp kia dừng lại, xoay người, khuôn mặt tuấn tú kia vẫn lạnh lùng như cũ, không có một tia cảm xúc dao động nào.
Ninh Mạn cũng tự thấy xấu hổ, mình dường như là một người đàn bà đanh đá gây rối vô cớ.
“Chia tay?” Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Đàm Diệp trả lời: “Chúng ta có từng ở bên nhau sao? Chẳng qua là ý của bậc bề trên mà thôi.”
“Oa!” Ninh Mạn cũng muốn khóc. Nhưng còn may, bên cạnh cô còn có Ninh Ngôn, nắm chặt em gái tìm sự an ủi.
“Nhưng anh cũng nói ba mẹ anh rất vừa lòng…”
“Ừ, chỉ cần người tôi bằng lòng cưới, ai họ cũng sẽ rất vừa lòng.” Đàm Diệp không để ý nhún vai: “Cô Ninh Mạn, cô làm vậy khiến tôi rất khó xử. Ba mẹ tôi vì hôn sự của tôi mà nhọc lòng đã lâu, cô đột nhiên nói muốn chia tay. Nhưng hai người họ đã chuẩn bị tốt hết mọi thứ để đến chào hỏi Ninh gia.”
Âm cuối hơi thấp, tạo nên một sự áp bách
Lưng Ninh Mạn như có kim đâm, cô ta cảm thấy mình tiêu rồi, chọc tới Đàm Diệp thật sự giống như tự tìm đường chết
Ở nơi hoàn toàn không thích hợp để nói chuyện chính sự như quán cà phê, đột nhiên gặp phải trường hợp này, Ninh Mạn trở tay kéo Ninh Ngôn ra ngoài: “Không phải anh chỉ cần tìm một người để kết hôn sao? Em gái em cũng có thể mà đúng không?”
“Hả?”
Ninh Ngôn ngơ ngác mà chớp mắt.
Đàm Diệp cười nhẹ một cái, gặp chuyện không sợ hãi mà lên tiếng trả lời: “Có thể, mấy ngày nữa ba mẹ tôi tới cửa cầu hôn, xin chuẩn bị phối hợp.”
Dưới tình huống như vậy, chỉ với một câu nói, Ninh Ngôn thành đối tượng thân mật của Đàm Diệp.
Hơn nữa Ninh Mạn còn cảm thấy ngàn ân vạn tạ với cô, vô cùng áy náy chắp tay lại xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã bán em đi. Nhưng mà em mới mười tám tuổi, hai mươi tuổi mới có thể kết, anh ta nhất định sẽ chờ không kịp mà nói lời chia tay trước.”
“Thật ra em cảm thấy không sao cả…”
“À, nhưng còn bạn trai tên Chúc Diệp Thư kia của em.”
“Em