Nhìn thấy tin nhắn này, Khương Tri Ly nhìn chằm chằm vào màn hình, cô ngơ ngác chớp chớp mắt.
Tình huống gì đây? ?
Đợi được vài giây, cô mới nhận ra gì đó, vội vàng chụp màn hình lại rồi gửi cho Phó Bắc Thần.
Khương Tri Ly: Cái này có phải là do anh giở trò không? ? ?
Khương Tri Ly: "Mèo con khiếp sợ.jpg."
Cùng lúc đó, đêm đã về khuya, bên trong phòng làm việc vẫn sáng đèn, điện thoại để trên bài không ngừng kêu bíp bíp.
Phó Bắc Thần vừa nhìn vào máy tính vừa tiện tay cầm điện thoại lên mở khóa.
Anh vuốt lên màn hình, đều là meme mà cô gửi đến, đủ loại màu sắc, con vật nào cũng có.
Hai phút không trả lời, tin nhắn vẫn tiếp tục hiện lên.
Khương Tri Ly: Sao lại làm thẻ đen cho em vậy?
Khương Tri Ly: Chẳng lẽ đây chính là màn biểu diễn trăm triệu trong truyền thuyết? !
Nhìn đến đây, Phó Bắc Thần không nhịn được mà đưa tay lên xoa xoa giữa hai chân mày, anh cũng không biết cô đã học những thứ kỳ lạ này ở đâu.
Khóe miệng bỗng hơi nhếch lên, anh nhìn xuống rồi gõ mấy chữ.
Lúc này, Khương Tri Ly đang nằm sấp trên giường, hai chân đung đưa, tha thiết mong chờ người nào đó trả lời tin nhắn.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, điện thoại cuối cùng cũng nhận được phản hồi.
Phó Phẩm Như: Thẻ gia đình.
Nhìn thấy rõ ràng ba chữ anh vừa gửi đến, trong đầu Khương Tri Ly giống như nổ ra một chùm pháo nhỏ, đòang một tiếng, cô choáng váng đến mất bình tĩnh.
Dường như có một chút ngọt ngào, từ mấy chữ đơn giản như thế dần lan ra, màn hình điện thoại dường như cũng không còn lạnh lùng xa cách như vậy nữa.
Khương Tri Ly hít một hơi sâu, cô ngơ ngác nhìn chằm chằm lên trần nhà, lại vỗ vỗ lên gò má đang nóng bừng, cố gắng bình tĩnh trở lại.
Chẳng phải chỉ là một tấm thẻ thôi sao? Cô kích động như vậy làm gì.
Không có tiền đồ mà.
Ồ, anh làm thẻ gia đình.
Rõ ràng vừa rồi còn lạnh lùng như thế, tích chữ như vàng trả lời một chữ ừ, sau đó lại không nói tiếng nào mà làm cho cô một tấm thẻ đen không có hạn mức.
Có nhiều người nói nhiều hơn làm, trong thời đại tràn ngập kiểu tình yêu hời hợt này.
Nhưng Phó Bắc Thần lại không giống vậy. Anh khác với những người mà cô đã từng gặp.
Ngay cả khi anh không hề nói gì, nhưng cô dường như vẫn luôn có được cảm giác an toàn từ trên người anh.
Tám năm trước là như vậy, tám năm sau vẫn là như vậy.
Không biết tại sao, trong lòng Khương Tri Ly cảm thấy vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Đời người được bao nhiêu lần tám năm, đủ để cho bọn họ bỏ lỡ nhau.
Nhưng mà, thật may.
Cô không nhịn được mà thở dài, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, cô lại nhớ ra một chuyện quan trọng.
Khương Tri Ly: Đúng rồi, anh định khi nào nói cho Gia Kỳ biết chuyện của chúng ta vậy? Cứ lừa gạt con bé như vậy, lương tâm em đau lắm. Lỡ như sau này con bé tức giận với chúng ta thì phải làm thế nào?
Phó Phẩm Như: Nó không dám.
Khương Tri Ly: ........
Cuối cùng cũng hiểu tại sao em gái anh lại ngày ngày mắng sau lưng anh rồi đấy.
Nhưng Khương Tri Ly đương nhiên là không nói mấy lời này ra khỏi miệng, cô hắng giọng, rồi đè lên nút ghi âm tin nhắn thoại.
—— Đinh.
Phó Bắc Thần đứng trước cửa sổ, cầm điện thoại trong tay, màn đêm náo nhiệt bên ngoài cửa sổ phản chiếu lên đôi mắt đen như mực của anh, không ngừng biến đổi.
Ngón tay anh đè xuống phát tin nhắn thoại, giọng nói mềm mại dễ chịu của người phụ nữ lập tức vang vọng bên trong phòng làm việc yên tĩnh.
"Khi nào anh về vậy?"
"Sắp đến Giáng sinh rồi, em vẫn chưa nghĩ ra là nên tặng anh quà gì. Hôm nay vốn dĩ em định quẹt thẻ của mình mua quà cho anh, xem ra phải chuẩn bị phần quà khác rồi."
"Hay là đợi anh về rồi em sẽ tự tay làm một bàn tiệc lớn? Hay là quà? Anh chọn đi."
Tin nhắn thoại tự động phát ra, màn đêm cuối cùng cũng không im lặng nữa.
Phó Bắc Thần lẳng lặng nghe hết toàn bộ, nhìn xuống cảnh đêm xa xăm lạnh lẽo dưới chân, như thể có dòng cảm xúc nào đó từ từ chạy khắp người anh, cuối cùng hòa vào trái tim anh.
Anh ấn nhẹ lên chỗ ghi âm tin nhắn thoại, trầm giọng nói: "Quà đi."
Vẻ mong đợi trên mặt Khương Tri Ly lập tức tắt đi.
Giọng anh vẫn lạnh lùng như thường, không hề nghe ra được chút cảm xúc nào, nhưng Khương Tri Ly lại nghe ra vẻ châm chọc trong đó.
Hừ, anh không muốn ăn đại tiệc, cô cũng không muốn làm đâu nhé!
Cô bĩu môi, bắt đầu gõ chữ: Vậy khi nào anh về thế?
Phó Phẩm Như: Sao vậy?
Khương Tri Ly nở nụ cười gian xảo, đầu ngón tay gõ nhẹ lên màn hình.
Khương Tri Ly: Tất nhiên là nhớ anh rồi.
Phó Bắc Thần nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia, còn chưa kịp trả lời, thì đã nhìn thấy một loạt ngôi sao hiện trên màn hình.
Ngay sau đó, lại một tin nhắn được gửi đến.
Khương Tri Ly: Anh có muốn xem pháo hoa không? Thôi vậy, dù sao thì em muốn xem.
Khương Tri Ly: Đừng chớp mắt nhé, em gửi cho anh xem.
Ngay sau đó, hiệu ứng pháo hoa vừa to vừa lộng lẫy bùng nổ trên màn hình, hòa vào đôi mắt đen như mực của anh, nhìn hết sức dịu dàng.
Khương Tri Ly: Có đẹp không, có đẹp không?
Phó Bắc Thần cúi đầu nhìn điện thoại, mãi cho đến khi pháo hoa trên màn hình hoàn toàn biến mất, khóe miệng bỗng nhiên khẽ nhếch lên.
Còn không đợi đến lúc anh trả lời, Khương Tri Ly mới phát hiện ra hình như cô quá ngây thơ rồi, vừa định cứu vãn một chút thì lại nhìn thấy tin nhắn anh gửi đến.
Phó Phẩm Như: Không còn sớm nữa, đi ngủ đi.
Xì, tên này chằng thú vị gì cả! ! Cô vốn dĩ muốn nói chuyện với anh thêm một lúc nữa....
Để bày tỏ sự bất mãn, Khương Tri Ly gửi lại một cái meme chúc ngủ ngon vô cùng lạnh lùng.
Ở bên này, Phó Bắc Thần nhìn màn hình điện thoại, anh vừa đặt điện thoại xuống, cửa phòng làm việc lại vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi."
Nghe thấy tiếng, An Dương bước nhanh vào trong, đặt iPad đến trước mặt anh, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
"Phó tổng, xảy ra chuyện rồi."
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức của điện thoại vang lên.
Bỏ bê công việc mấy ngày nay, hôm nay Khương Tri Ly cố ý dậy sớm, mới sáng sớm cô đã đến phòng làm việc.
Sau khi đến nơi, các đồng nghiệp cũng lần lượt đến, một đồng nghiệp nữ khá thân với cô bước đến, nhân tiện còn đưa cho cô một ly Americano, giọng điệu vừa chân thành vừa hâm mộ: "Chúc mừng cô nhé Tri Ly, thuận lợi giành lại vị trí thiết kế cho sản phẩm của quý mới, không uổng công khoảng thời gian này cô vất vả như thế, hai ngày trước lúc họp Tiêu Diễm có cho bọn tôi xem, tôi cảm thấy sản phẩm lần này sẽ bùng nổ đó."
Khương Tri Ly chỉ cười khiêm tốn.
Đồng nghiệp vừa nói xong, cô mới chợt nhớ ra, hai ngày trước Tiêu Diễm có gửi WeChat cho cô nói lần này nhà thiết kế chính lần này là cô.
Nhưng mà hai ngày nay cô nghỉ phép, vẫn luôn giải quyết chuyện của Khương thị nên cô quên béng chuyện này.
Thẳng thắn mà nói, Khương Tri Ly cũng không nghĩ rằng Phó Bắc Thần đang mở cửa sau cho cô.
Nếu như giám đốc của công ty này không phải Phó Bắc Thần, cô vẫn tự tin rằng mình sẽ có được vị trí này, bất kể đối thủ là ai, cho dù là Giản Ngữ Phàm được chính Thẩm Nhân dẫn dắt đi chăng nữa.
Lúc này, nữ đồng nghiệp lại bước tới ghé vào tai cô, thì thầm nói nhỏ: "Còn có, hai ngày nay Giản Ngữ Phàm đã từ chức rồi. Thật ra cũng không phải là từ chức, chúng tôi đều cảm thấy mấy ngày qua cô ấy chỉ đến đây trải nghiệm cuộc sống mà thôi."
"Bây giờ lại không giành được vị trí đó, cô ấy cũng không có lý do gì mà ở lại Kỳ Nhạc nữa, mẹ cô ấy là Thẩm Nhân đó, lấy thêm được vài giải thưởng nữa thì lại càng không cần phải ở lại Kỳ Nhạc làm gì."
Nghe được chuyện Giản Ngữ Phàm đi nhanh như vậy, Khương Tri Ly cảm thấy hơi kinh ngạc.
Cô còn nhớ lần trước An Dương có nói với cô, vị trí của Giản Ngữ Phàm là do chủ tịch Phó chỉ định, bây giờ Giản Ngữ Phàm lại có thể dễ dàng rời khỏi Kỳ Nhạc như vậy, có lẽ là do Phó Bắc Thần đã gây áp lực cho chủ tịch