Năm giờ chiều.
Mặc dù bên ngoài đã rối tinh rối mù cả lên, bên trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, tấm rèm dày được kéo ra, ngăn không cho ánh nắng chiếu vào, không có bất kỳ sự quấy rầy nào, yên tĩnh tiêu điều như đang ở một thế giới khác.
Bên trong căn phòng tối tăm không ánh mặt trời, chỉ có ngọn đèn trên bàn vẫn đang lặng lẽ sáng.
Nương theo ánh đèn, còn có thể nhìn thấy vài chai rượu rỗng nằm tán loạn trên tấm thảm đắt tiền.
Không chỉ như vậy, trong phòng nồng nặc mùi rượu, người đàn ông trên ghế sofa hòa mình vào trong bóng tối, không nhìn ra được là anh đang ngủ hay thức, điện thoại nằm trong tay, màn hình vẫn đang sáng, phát ra ánh sáng yếu ớt.
Lúc Hoắc Tư Dương nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, anh nghi ngờ rằng mình đang nằm mơ.
Quen biết Phó Bắc Thần nhiều năm như vậy, anh thật sự chưa bao giờ nhìn thấy Phó Bắc Thần suy sụp như bây giờ.
Ngay cả trước đây, khi dự án xảy ra vấn đề, Phó Bắc Thần suýt chút nữa đã thua lần đánh cược của thỏa thuận kia, khi đó Phó Bắc gần như không còn gì cả, anh cũng chưa từng nhìn thấy Phó Bắc Thần suy sụp như vậy, gần như thiếu sức sống.
Hơn nữa, tình hình bây giờ còn tệ hơn là đi trên miếng băng mỏng, theo như anh biết được, Phó Bắc Thần cũng đã chuẩn bị xong biện pháp để đối phó, có thể giảm tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nhưng sau khi tin tức kia bùng nổ, anh lại không ngăn những tin tức đang bùng nổ kia lại, mà để mặc cho những tin tức ấy leo lên trang nhất.
Bên ngoài đã loạn thành một nồi cháo heo, không biết cuối cùng anh muốn làm gì.
Nhưng mà Hoắc Tư Dương vẫn có thể cảm giác được, anh giống như là đang thuận nước đẩy thuyền, anh muốn nhân cơ hội lần này nói bí mật của mình ra cho một người.
Trong sự im lặng, người ngồi trên ghế sofa bỗng nhiên nhỏ giọng lên tiếng: "Tra được chưa?"
Hoắc Tư Dương bỗng hoàn hồn lại, lúc này mới nhận ra cậu ta hoàn toàn không ngủ, giọng nói cũng rất rõ ràng, chẳng qua là khàn hơn thường ngày một chút.
Anh đi tới, bật đèn sàn bên ghế sofa, không còn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ như thường ngày, "Tra được rồi, tin tức là do cái tên rác rưởi Hàn Tử Ngộ kia tung ra ngoài, còn có một dự án bị dừng lại, Thương Diễm không biết tại sao lại đạp thêm một cước, bây giờ giá cổ phiếu vẫn còn đang giảm."
Hoắc Tư Dương ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Còn có ông cụ bên kia, xem ra là muốn hoàn toàn đứng về phía đối lập với cậu, có không ít cổ đông muốn mượn chuyện lần này để ép cậu nhường lại vị trí, ông cụ bên kia cũng không thả ra chút tin tức nào, xem như là ngầm đồng ý."
Phó Bắc Thần dựa vào ghế sofa, cổ áo sơ mi xộc xệc, cà vạt lỏng lẻo, đôi mắt cũng thâm quầng.
Giọng anh vẫn vô cảm: "Biết rồi."
Nghe ra anh vẫn không có ý định đánh trả, Hoắc Tư Dương hoàn toàn sốt ruột, miệng không nhịn được mà chửi thề: "Vậy nên cậu cmn muốn đợi đến khi nào? Đợi đến lúc Phó thị mà mấy năm nay cậu liều mạng lấy về bị hủy hoại dưới tay cậu sao? Cmn cậu đang đùa có đúng không?"
"Có bao nhiêu người nhìn thấy tin này rồi?" Phó Bắc Thần đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Tư Dương bị câu hỏi này của anh làm cho ngẩn người, anh vừa tức giận vừa cảm thấy buồn cười, hỏi ngược lại: "Nằm trên trang nhất một ngày, cậu nói xem?"
Phó Bắc Thần không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Vẫn im lặng.
Hoắc Tư Dương nhìn thấy động tác của anh, trong đầu Hoắc Tư Dương lại lóe lên một ý nghĩ khó mà tin được.
"Cậu cmn chờ tới bây giờ, không phải chỉ đợi đến lúc Khương Tri Ly nhìn thấy những tin tức đó thôi sao?"
Lời vừa dứt, không ai trả lời.
Hoắc Tư Dương thật sự không hiểu anh làm vậy là có ý gì, anh vô cùng tức giận rồi bật cười, hỏi: "Phó Bắc Thần, cậu cmn có phải là điên rồi không?"
Người đàn ông trên ghế sofa vẫn nhắm mắt lại, vẻ mặt u ám.
Trong phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.
Không biết là qua bao lâu, giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
"Tôi rất sợ."
Anh dừng lại một chút, Phó Bắc Thần nhếch môi, giọng điệu giễu cợt: "Sợ rằng sau khi cô ấy biết được những chuyện này, cô ấy lại rời khỏi tôi giống như tám năm trước."
Bởi vì anh sợ, vì thế anh mới không dám nói cho cô biết những chuyện liên quan đến nhà họ Phó.
Nghe vậy, Hoắc Tư Dương ngẩn người ra, anh không dám tin rằng những lời này lại có thể nói ra từ miệng Phó Bắc Thần.
Trong mắt anh, Phó Bắc Thần là kiểu người thế nào.
Khắc hai chữ kiêu ngạo vào tận xương tủy. Ngoại trừ thân phận con riêng, Phó Bắc Thần rất đáng mặt là đứa con cưng của trời, đứng trên tế đàn, là sự tồn tại mà người khác chỉ có thể ngắm nhìn.
Lúc đầu, sau khi ký thỏa thuận kia, ngay cả một người ngoài cuộc như Hoắc Tư Dương, nhìn vào con số không thể nào hoàn thành được, mỗi ngày đều kinh hồn bạt vía.
Thậm chí, anh cũng từng hỏi Phó Bắc Thần, nếu như sau này thua rồi thì nên làm thế nào.
Phó Bắc Thần khi đó, anh đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống toàn cảnh thành phố, lộ ra vẻ điềm tĩnh không hợp với tuổi tác của anh, không cần mở miệng cũng có thể khiến người khác tin tưởng và nghe theo, là kiểu người sinh ra đứng trên đỉnh cao để nhìn xuống người khác.
Vẻ mặt anh vô cùng nhạt nhẽo, chỉ nói một câu.
Tôi sẽ không thua.
Vì thế, bọn họ đã thực sự chiến thắng được trận chiến không thể nào thắng được kia.
Cho đến tận bây giờ, Hoắc Tư Dương chưa từng nhìn thấy anh giống như vậy.
Một Phó Bắc Thần đối mặt với chuyện gì cũng bình tĩnh, bản chất trời sinh đã lạnh lùng, cũng sẽ vì một người nào đó mà lo được lo mất.
Cũng sẽ vì một người mà vứt toàn bộ lý trí và sự chín chắn của mình ra sau đầu.
Rõ ràng tính cách của anh là có thù tất báo, nhưng hết lần này đến lần khác lại cho cô cơ hội.
Giống như bây giờ không làm gì cả, canh chừng điện thoại, đợi cô.
Sau khi Hoắc Tư Dương rời đi, bên trong phòng lại yên lặng.
Chỉ có âm thanh yếu ớt của kim đồng hồ đang quay.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua, ánh sáng xuyên qua kẽ hở vào phòng cũng dần biến mất, trái tim anh cũng theo đó mà từng chút từng chút chìm xuống, rơi vào trong vực sâu không đáy, trống rỗng đến nỗi không nghe được tiếng vọng lại.
Điện thoại vẫn yên lặng, trong ánh sáng mờ tối, Phó Bắc Thần cầm điện thoại lên, đọc lại lịch sử trò chuyện từ đầu đến cuối, cứ một lần rồi lại một lần.
Sau khi đọc lại không biết bao nhiêu lần, anh cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, lặng lẽ đi vào trong phòng tắm, rửa mặt rồi thay quần áo.
Bảy giờ sáng, tại trụ sở chính của tập đoàn Phó thị, bên trong phòng họp đèn đuốc sáng trưng.
Một cuộc họp khẩn cấp diễn ra khiến tất cả mọi người không kịp đề phòng.
Sau khi cuộc họp dài ba tiếng đồng hồ kết thúc, cả tòa nhà rơi vào bầu không khí căng thẳng nghiêm túc, tất cả nhân viên đều bắt đầu bận rộn.
Bộ phận quan hệ công chúng, bộ phận dự án và thậm chí cả bộ phận pháp lý đều bắt đầu hành động đâu vào đấy.
Khi các doanh nghiệp lớn khác trong ngành vẫn đang lên kế hoạch để mua cổ phần của tập đoàn Phó thị với giá thấp, mới giật mình nhận ra rằng không biết từ lúc nào mà giá cổ phiếu của tập đoàn Phó thị đã ổn định trở lại.
Sau một loạt các cuộc họp khẩn cấp, đèn LED phía trên phòng họp cuối cùng cũng tắt.
Sau khi nhân viên cấp cao nghe xong báo cáo thời gian thực, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm như trút đi được gánh nặng.
Bọn họ vốn dĩ còn cho rằng, khủng hoảng lần này là do chủ tịch Phó ở Mỹ đổ thêm dầu vào lửa, hơn nữa đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất, tổn thất nặng nề đương nhiên là không thể tránh khỏi.
Nhưng thật sự không ngờ rằng, cổ phiếu rớt xuống trầm trọng lại có thể kiểm soát trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, rõ ràng là đã có kế hoạch đối phó từ trước, hơn nữa cũng không có sai sót, thủ đoạn mạnh mẽ vang dội như sấm rền.
Một số công ty chấm