Khoảng thời gian tám năm chia xa cô ấy, có lẽ là khoảng thời gian dài nhất trong cuộc đời tôi.
Lúc đầu, tôi đã nghĩ rằng, tôi sẽ làm việc không ngừng nghỉ, để tôi không có thời gian rảnh rỗi nghĩ đến cô ấy.
Một ngày nào đó, tôi sẽ quên được cô ấy.
Trong những ngày tháng sau này, cô ấy ở trong ký ức của tôi, sẽ dần bị lãng quên.
Nhưng mà tôi đã nhầm.
Cho dù tôi có tận dụng tối đa thời gian của mình như thế nào, để tâm trí tôi không nghỉ ngơi một giây phút nào, tôi vẫn sẽ nhớ đến cô ấy.
Tôi nhớ đến lần đầu tiên tôi gặp được cô ấy, nhớ đến mỗi một câu nói cô ấy từng nói với tôi, dường như những thứ này đã khắc sâu vào trong tâm trí tôi.
Thật lòng mà nói, ban đầu, Khương Tri Ly không phải là kiểu mà tôi thích.
Cô ấy bánh bèo nhõng nhẽo, tùy hứng, lại còn rất phiền phức, thích lãng phí thời gian để làm những chuyện kỳ quái, luôn luôn thách thức giới hạn cuối cùng của tôi.
Thậm chí, thậm chí cô ấy còn nói khoác mà không biết ngượng, đánh cược với tôi trước mặt mọi người.
Cô ấy nói, trong vòng một tháng, tôi sẽ thích cô ấy.
Những lời thề thốt của cô ấy khi đó, chẳng qua là tôi vừa châm chọc vừa xem thường.
Bởi vì tôi biết rằng, tôi sẽ không dễ dàng sinh ra cảm xúc mãnh liệt với một người như vậy. Hay nói cách khác, tôi luôn tin tưởng tuyệt đối vào lý trí của mình, vì vậy tôi đã chọn phớt lờ nhịp tim đột ngột tăng nhanh của mình khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy.
Tôi còn tưởng rằng cô ấy sẽ có cách theo đuổi người khác cao siêu thế nào, thật ra cũng chằng có gì.
Cách cửa hàng tiện lợi nơi tôi làm thêm không xa, mưa phùn lất phất như tơ, cô ấy ngồi xổm ngoài cửa, che ô cho một chú mèo hoang không tìm được nơi thuộc về mình.
Đợi đến khi tôi hết ca làm thêm rồi ra ngoài, cô ấy lại giả vờ tình cờ gặp được tôi, cùng tôi đi đến trạm xe buýt, sau đó lại dè dặt chia cho tôi một chai sữa bò dâu tây mà cô ấy thích uống nhất.
Cho dù chỉ bị đứt đầu ngón tay, cô ấy cũng sẽ tỏ ra vô cùng tủi thân mà chạy đến tìm tôi, cho dù tôi không để ý đến cô ấy, cả ngày làm mặt lạnh, cô ấy cũng không lùi bước.
Có một lần, tôi nhớ đó là một cuộc thi tranh giành vị trí, đối thủ cạnh tranh của tôi là con trai của thị trưởng thành phố, kết quả cuối cùng được đưa ra, cũng không khác với suy đoán của tôi.
Thầy cô khi ấy cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng không ai sẵn sàng đứng ra, dù chỉ để đấu tranh đòi lại một chút công bằng cho tôi.
Chỉ có cô ấy.
Sáng hôm sau khi tôi đến trường, tôi thấy bảng thông báo dán đầy bảng điểm và giải thưởng của các cuộc thi hàng năm, bảng điểm của tôi và của con trai thị trưởng được dán cạnh nhau, cao thấp rõ ràng.
Chiều hôm đó, tôi có nghe nói, Khương Tri Ly đến văn phòng hiệu trưởng náo loạn đến long trời lở đất.
Tôi biết gia cảnh của cô ấy rất tốt, nhưng cô ấy không dùng những thứ đó để giúp tôi.
Cô ấy dựa vào sức lực ít ỏi của mình, nghĩ hết mọi cách để đòi lại công bằng cho tôi.
Bên ngoài cửa phòng làm việc, tôi nghe thấy giọng nói chắc chắn của cô ấy, rằng tôi là người thích hợp nhất.
Nếu là tôi đi thi thì nhất định sẽ thắng.
Tôi không biết cô ấy lấy đâu ra tự tin, cho rằng tôi nhất định sẽ thắng.
Nhưng lúc đó, tôi dường như đã có linh cảm.
Vụ cá cược lần đó giữa chúng tôi, có lẽ cô ấy đã thắng rồi.
Tôi chỉ có thể thử hết mọi cách, củng cố lại phòng tuyến trong trái tim mình.
Trong một lần đại hội thể thao, cô ấy bị thương ở chân, nhưng nhất quyết không chịu đến phòng y tế, cứng đầu đợi ở bên cạnh tôi.
Tôi mượn danh nghĩa làm kiểm tra, làm mặt lạnh không để ý đến cô ấy, nghĩ rằng đợi đến khi cô đau không chịu nổi, tự nhiên sẽ đi thôi.
Nhưng dường như tôi đã đánh giá thấp mức độ cố chấp của Khương Tri Ly rồi.
Mặc dù cô ấy không quấy rầy tôi, nhưng có những lúc cô ấy sẽ nghịch ngợm bán thảm, giả vờ đáng thương và làm nũng, như chiếc móng mèo cào nhẹ vào trong lòng tôi, không đau không ngứa, nhưng lại khiến người khác khó mà bình tĩnh lại được.
Nhìn bề ngoài, có vẻ như tôi vẫn đang nghiêm túc làm chuyện của mình, nhưng thật ra, tôi đã liếc nhìn cô ấy không dưới một lần.
Tôi rõ ràng là một người khi làm chuyện gì cũng có thể hoàn toàn tập trung, nhưng khi đó, tôi liên tục bị phân tâm.
Còn có vết thương trên đầu gối của cô ấy, thật sự nhìn rất chướng mắt.
Vì vậy cuối cùng, tôi ở trước mặt mọi người, bế cô ấy đến phòng y tế. Tôi chỉ có thể tự thôi miên mình, nói với bản thân rằng đây là một hành động bất đắc dĩ.
Nhưng mọi cảm giác mà cô ấy mang đến cho tôi lại vô cùng rõ ràng, như thể được khắc vào một cuộn băng video, chỉ cần tôi nghĩ đến nó, đều có thể dễ dàng nhớ lại.
Tôi nhớ đến lọn tóc của cô ấy cọ vào yết hầu tôi, hơi nhột.
Dường như Khương Tri Ly luôn có một loại ma lực đặc biệt.
Mỗi khoảnh khắc ở bên cạnh cô ấy đều khiến tôi rung động.
Cứ như vậy, vụ cá cược kia, tôi thua hoàn toàn.
Hơn nữa, càng lún càng sâu.
Tình trạng của mẹ tôi ngày một tệ hơn, Phó Chính Kình tìm được tôi.
Ông ta hy vọng tôi có thể quay về nhà họ Phó, bởi vì tôi có thể trở thành công cụ thuận tiện nhất của ông ta, xem như trao đổi, ông ta sẽ cho tôi số tài sản mà trên đời này nhiều người muốn có cũng không được.
Nhưng tôi không muốn.
Tôi không muốn rời khỏi Giang Thành, cho dù mỗi một ngày đều vô cùng khó khăn.
Nhưng tôi vẫn không muốn.
Chính xác mà nói, tôi không muốn rời xa cô ấy.
Tuy nhiên, một ngày nọ, Khương Tri Ly đột nhiên biến mất.
Cô ấy bắt đầu không đến trường, tôi hỏi thăm khắp nơi mới biết được nhà cô ấy đã xảy ra chuyện.
Nhưng tôi không tìm được cô ấy, đành phải chờ ở trước cửa nhà cô ấy.
Tôi không nhớ mình đã đợi bao nhiêu ngày, chỉ nhớ đêm hôm đó trời mưa rất lớn.
Cô ấy hất tay tôi ra, nói với tôi rằng, cô ấy chẳng qua chỉ chơi đùa một chút mà thôi.
Cô ấy nói, đừng dây dưa thêm nữa.
Đó là lần đầu tiên tôi cảm thấy bất lực như vậy.
Ngay cả thi tôi nghe bác sĩ nói muốn tăng chi phí điều trị, tôi cũng chưa bao giờ bất lực như vậy.
Tôi tin lời cô ấy nói, cũng không biết làm sao để giữ cô ấy lại.
Tôi chỉ cảm thấy, trong trò chơi tình cảm này, tôi đã hoàn toàn thua rồi.
Chẳng mấy chốc, lý do duy nhất để tôi ở lại Giang Thành cũng không còn.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, chúng tôi sẽ có kết cục như vậy.
Những năm đầu khi vừa đến Mỹ, tôi cũng đã từng có ý định sẽ quên hết những chuyện liên quan đến cô ấy, bắt đầu cuộc sống mới.
Nhưng tôi thất bại rồi.
Cho dù chỉ là một đêm mưa bình thường, cũng sẽ nhắc nhở tôi nhớ đến mỗi một chữ, mỗi một câu mà cô ấy nói, thậm chí là mỗi một biểu cảm trên khuôn mặt của cô ấy.
Có một lần, tôi cho rằng mình điên rồi.
Nếu không thì vì sao, cô ấy đã làm trái tim tôi đau như vậy, nhưng tôi vẫn không quên được.
Đến khi tôi có càng nhiều quyền lực và tài sản trong tay, cuối cùng tôi cũng có năng lực để hỏi thăm tin tức của cô ấy.
Đêm hôm đó, tôi một mình lên máy bay, vượt qua hàng vạn dặm, đến bên cạnh cô ấy.
Cuối cùng tôi cũng tìm được cô ấy.
Nơi đất khách quê người, sương mù giăng kín, cách đó không xa, tôi đứng ở sau lưng cô ấy, nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ của cô ấy.
Chỉ là thoáng nhìn từ xa, nhưng tôi lại nghe thấy, trái tim đã chết từ lâu của mình, lại đập đến đinh tai nhức óc.
Rõ ràng cách nhau rất gần, nhưng tôi cũng không dám tiến lên thêm vài bước.
Bởi vì, tôi nghĩ rằng, chắc là cô ấy không muốn gặp lại tôi.
Từ đầu đến cuối tôi đều nhớ