Diệp Gia Kỳ có thế nào cũng chưa từng nghĩ rằng, ngày hôm đó, Hoắc Tư Dương nói muốn kết hôn, lại là nghiêm túc.
Đến khi cô nhìn thấy tin nhắn hẹn trước của Cục dân chính trên điện thoại, đầu tiên cô bối rối vài giây, sau đó là không nghĩ suy nghĩ mà mua vé máy bay vào tối hôm đó.
Không sai, cô muốn chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân này.
Vì thế, ngay đêm hôm đó, Diệp Gia Kỳ không quấy rầy ai, một thân một mình lên máy bay đến Bắc Thành.
Cô vừa mới ký với Quý Tinh, giấc mơ làm người quản lý nghệ sĩ của cô còn chưa bắt đầu đâu đấy, vì thế cô không thể vô trách nhiệm mà trở về Mỹ, hay là giống như trước đây đi du lịch vòng quanh thế giới.
Trước khi lên máy bay, Diệp Gia Kỳ còn không quên chặn số điện thoại và WeChat của Hoắc Tư Dương.
Mặc dù cô không biết chuyện gì đã kích thích anh, nhưng Diệp Gia Kỳ có thể khẳng định rằng, anh cưới cô, nhất định không phải do anh thích cô.
Dường như từ khi cô có ký ức, Hoắc Tư Dương đã xuất hiện trong cuộc đời cô.
Ngày hôm đó rõ ràng là một ngày rất bình thường, cô còn đang học cưỡi ngựa trong trang trại ngựa của nhà mình, bảo mẫu cứ đến nói với cô rằng trong nhà có khách.
Một cậu bé đi theo sát phía sau.
Anh cao hơn cô khoảng nửa cái đầu, đôi mắt rất đẹp, cái mũi cũng rất đẹp, phong thái toát lên sự ga lăng, lịch thiệp mà các bạn cùng trang lứa không có được.
Lại còn mặc bộ đồ cưỡi ngựa trắng tinh tươm, thậm chí cô còn cho rằng, anh chính là bạch mã hoàng tử bước ra từ truyện cổ tích.
Trong lúc cô đang ngẩn người nhìn chằm chằm bạch mã hoàng tử, mẹ cô đi tới, dịu dàng nói: "Tư Dương, đây là em gái Gia Kỳ."
Cậu bé cúi đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào hơi cong lên, vô cùng dịu dàng, tư thái vừa lịch sự lễ phép vừa ôn hòa tao nhã.
"Em gái Gia Kỳ, chào em, anh là Hoắc Tư Dương."
Khi đó, Diệp Gia Kỳ chỉ nhớ mình khẽ hừ một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.
Mẹ cô còn tưởng rằng cô không thích Hoắc Tư Dương, lại ỷ vào tính khí đại tiểu thư bánh bèo nhõng nhẽo nên lúc đó cô mới cố tình bỏ chạy.
Thật ra thì không phải vậy.
Cô nghĩ là, cô không thèm làm em gái của anh ấy đâu.
Cô phải làm công chúa của hoàng tử.
Sau đó, những ngày tháng học tiểu học, trung học cơ sở và trung học phổ thông của Diệp Gia Kỳ đều tràn ngập hình bóng của anh.
Càng ở bên nhau lâu, Diệp Gia Kỳ lại càng phát hiện ra, Hoắc Tư Dương hoàn toàn không giống với những gì anh biểu hiện ra ngoài.
Ở trước mặt người khác, dường như anh vẫn luôn đeo lên chiếc mặt nạ dịu dàng lịch sự, như thể cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ không tức giận.
Chỉ có Diệp Gia Kỳ biết, Hoắc Tư Dương không chỉ biết tức giận, hơn nữa khi anh tức giận thật sự rất đáng sợ.
Ví dụ một lần, khi cô học lớp mười, từng bị một đàn anh người da trắng học lớp mười hai điên cuồng theo đuổi, thậm chí có dùng hai từ dây dưa để hình dung.
May mắn là nhà của Hoắc Tư Dương cách đây rất gần, vì thế mỗi tối khi cô tan học đều có Hoắc Tư Dương ở cùng cô, đàn anh kia cũng không dám làm chuyện gì quá đáng, nhưng thỉnh thoảng có những Hoắc Tư Dương không có ở đây, anh ta sẽ đến gần cô, nói vài câu vớ vẩn khó nghe.
Sau đó trường học tổ chức một cuộc thi bóng rổ, Hoắc Tư Dương cũng tham gia, mà cái tên đàn anh kia lại ở đội đối thủ.
Theo hiểu biết của Diệp Gia Kỳ, trận đấu đó đáng lẽ phải thắng chắc, nhưng mà ngay tại trận cuối cùng, cô nhìn thấy tên đàn anh cố tình làm cho Hoắc Tư Dương vấp ngã.
Mà trọng tài, ông ấy thiên vị, cố tình làm như không thấy nên đội của Hoắc Tư Dương thua rồi.
Cô tức giận đến nỗi muốn lao lên tranh luận với đám người kia, nhưng lại bị Hoắc Tư Dương ngăn lại.
Anh nhận lấy chiếc khăn từ trong tay cô, lau lên khuôn mặt đẹp trai trắng trẻo, trên môi vẫn nở nụ cười dịu dàng, anh nói với cô: "Em về nhà trước đi."
Nghe thấy tiếng cổ vũ trên sân bóng, còn có vết thương trên người anh, Diệp Gia Kỳ vừa tức giận vừa đau lòng.
"Vậy anh..."
Hoắc Tư Dương nhẹ nhàng ngắt lời cô: "Không cần lo lắng, lát nữa anh quay lại."
Diệp Gia Kỳ không ép anh được, cho nên cô đành phải rời khỏi nhà thi đấu trước.
Trên đường về nhà, cô không đi được hai bước, trong lòng vô cùng lo lắng cho vết thương của anh, vì vậy cô định rẽ vào một con đường nhỏ, quay lại trường học tìm anh.
Cũng chính vì vậy, Diệp Gia Kỳ nhìn thấy cảnh tượng khó quên trong cuộc đời.
Trong bụi cỏ, có hai bóng người đang đánh nhau, trong đó có một người vô cùng quen thuộc với cô.
Nói đánh nhau thì không, chính xác là Hoắc Tư Dương đánh một mình.
Diệp Gia Kỳ cũng không ngờ rằng, một người bình thường dịu dàng như vậy, nhưng khi đánh nhau lại không hề chiếm thế hạ phong.
Từng nắm đấm như mưa rơi xuống, anh đánh càng ngày càng mạnh, vô cùng liều mạng.
Diệp Gia Kỳ nhìn đến ngơ ngác, dường như cô còn nghe thấy tên mình.
Sau đó, lại là âm thanh vang lên, giống như đang trút giận.
Ngay sau đó, cô nhìn thấy Hoắc Tư Dương nhếch đôi môi mỏng trên, nở một nụ cười ôn hòa, anh đè người kia xuống dưới người mình, đấm thêm một cái thật mạnh rồi thì thầm một câu gì đó.
Cách không xa nên Diệp Gia Kỳ nghe được.
Anh nói, "Đmm."
Cô biết Hoắc Tư Dương lâu như vậy, lần đầu tiên cô thấy anh ở trước mặt cô chửi người khác.
Lại còn đánh nhau.
Anh hoàn toàn xé rách lớp ngụy trang quý ông lịch thiệp thường ngày, hoàn toàn bùng phát.
Đảm bảo rằng người phía dưới không đánh lại, Hoắc Tư Dương cuối cùng cũng đứng dậy, anh lau đi vết máu trên khóe miệng, lấy từ trong túi quần ra một bao thuốc lá, lấy một điếu thuốc ra rồi châm lửa.
Một đốm lửa đỏ tươi cháy lên giữa ngón tay anh, làn khói trắng lượn lờ quanh khuôn mặt anh, khiến đường nét trên khuôn mặt anh như ẩn như hiện.
Diệp Gia Kỳ nhất thời trở nên ngốc hơn.
Cô chưa từng nghĩ rằng, Hoắc Tư Dương vậy mà lại hút thuốc.
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, Hoắc Tư Dương đã nhìn thấy cô.
Người thiếu niên đang kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, ánh mắt mang vẻ bối rối và phiền não.
Anh vứt điếu thuốc xuống rồi dập tắt, sau đó không nói lời nào mà dắt tay cô ra ngoài.
Diệp Gia Kỳ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cố gắng kiềm chế nhịp tim đập nhanh của mình, cô lên tiếng trêu chọc anh: "Hoắc Tư Dương, cái tốt không học, lại học hút thuốc..."
Ngữ khí của anh có vẻ khó chịu: "Anh trưởng thành rồi."
"Trưởng thành thì sao... Vậy cũng không được hút thuốc, sẽ chết sớm đó."
Hoắc Tư Dương liếc nhìn cô một cái, anh nhàn nhạt nói: "Chuyện của người lớn con nít bớt quản lại."
"......"
Diệp Gia Kỳ nghẹn họng.
Cô không hiểu, rõ ràng Hoắc Tư Dương chỉ lớn hơn cô hai tuổi, nhưng hết lần này đến lần khác anh lại giống như người lớn trong nhà mà dạy dỗ cô.
Cô không thích Hoắc Tư Dương xem cô là trẻ con như vậy chút nào.
Bởi vì những lúc thế này khiến cô cảm thấy rằng, dường như hai người cách nhau rất xa.
Thậm chí cô còn không nhịn được mà nghĩ rằng, hôm nay Hoắc Tư Dương lại phá lệ đánh nhau như vậy, là vì cô.
Có khi nào, anh cũng có chút thích cô.
Khi đó cô đã phát hiện.
Cô thích Hoắc Tư Dương.
Mặc dù cô đã lớn lên, không còn ở độ tuổi thích đọc truyện cổ tích nữa, nhưng cô vẫn muốn gả cho bạch mã hoàng tử.
Cũng trong khoảng thời gian học cấp ba, cô càng ngày càng không vui.
Vì cô luôn nghe thấy.
Hôm nay hoa khôi của trường xxx đã tỏ tình với Hoắc Tư Dương, còn tặng anh một hộp chocolate đắt tiền.
Ngày mốt, trong lễ kỷ niệm trường, Hoắc Tư