“Tang lễ của bà nội mời các người không phải để các người cãi nhau vì chút chuyện riêng này, được không!” Khương Tuyết Nhu lạnh lùng ngắt lời họ, lặng lẽ bước đến trước linh cữu và quỳ xuống.
Bây giờ cô không thể làm bất cứ điều gì cho bà nội ngoại trừ quỳ ở đây.
Chỉ là cô thấy rất khó chịu, bà nội và ông nội khi trẻ ở Thanh Đông cũng là những nhân vật hô phong hoán vũ, không có bọn họ, thì không có nhà họ Khương của ngày hôm nay.
Nhưng bây giờ chết rồi, cũng im hơi lặng tiếng, thậm chỉ còn không có người tới thương tiếc.
Khi trời tối.
Hoắc Anh Tuấn lái xe trở về biệt thự, thấy ở nhà chỉ có dì Lâm đang nấu ăn. “Khương Tuyết Nhu đâu?” “Còn chưa trở về.” Dì Lâm vừa nói xong, liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên giống như biến thành một khối băng.
Trong lòng bà ta thầm cảm thán, thật sự không ngờ cậu Hoắc lại dính người như thế, mỗi lần về nhà đều tìm mợ chủ đầu tiên.
Hoắc Anh Tuấn nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi.
Chắc không phải bị kẹt xe rồi chứ, anh vội gọi điện thoại, nhưng không có ai nghe máy
Chết tiệt, mới chỉ buông lỏng cô một chút thì đã.
Mặc dù hợp đồng quy định rằng cô có thể về nhà muộn nhất là chín giờ, nhưng ngay cả điện thoại cũng không nghe thì thật là quá đáng. “Cậu Hoắc, cậu ăn chút gì trước đã. Dì Lâm bưng bát đĩa tới nói.
Hoắc Anh Tuấn liếc mắt nhìn rồi dừng lại: “Cái này là dì làm sao?” “Đúng vậy, mợ chủ bảo tôi học với cô ấy” Dì Lâm mỉm cười nói: “Cô ấy nói lỡ như có ngày nào đó cô ấy không còn ở đây nữa, tôi cũng có thể làm cho cậu ăn, tôi vừa nếm thử rồi, giống như mợ chủ…”
Dì Lâm chưa kịp nói xong, Hoắc Anh Tuấn đã hất đồ ăn xuống đất, tức giận nói: “Hóa ra cô ấy còn tính chuyện rời bỏ tôi.”
Người phụ nữ đáng ghét này, chắc không muốn chơi anh đó chứ, trước đây tính toán mọi cách tiếp cận anh chỉ là muốn để anh đâm đơn kiện cô miễn phí sao. Dì Lâm giật mình, từ sau khi Khương Tuyết Nhu trở về, cảm thấy càng lúc anh càng buồn vui thất thường: “Không phải, ý của mợ cả là tối