“Anh tra được bọn họ đi khách sạn sao?” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy, trong đôi mắt đen láy dâng lên sự thù địch.
Ngôn Minh Hạo khẽ nhíu mày, anh ta ở bên cạnh cậu Hoắc lâu như vậy rồi, rất ít khi nhìn thấy anh ta tức giận như vậy, cô Khương thật sự ảnh hưởng quá lớn đến tâm trạng cảm xúc của anh rồi, có thể ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra. “Không cần đi tra nữa” Hoắc Anh Tuấn nắm chặt tay, lạnh lùng nói: “Để tôi xem cô ta rốt cuộc muốn ở bên ngoài đến bao giờ.”
Ngôn Minh Hạo đột nhiên rùng mình.
Nhà tang lễ.
Khương Tuyết Nhu đã quỳ cả đêm.
Ba người Khương Thái Vũ, Lạc Tâm Du và Khương Kiều Nhân đã rời đi lúc mười hai giờ.
Chỉ còn lại cô và Lục Thanh Minh ở trong lễ đường rộng lớn. “Anh cũng về đi.” Khương Tuyết Nhu biết anh ta ở lại đây là vì cô, cô cũng không muốn nhận phần tình cảm này. “Anh không đi, bà nội trước đây cũng đối xử rất tốt với anh, anh tiễn bà ấy một chặng cuối cùng cũng là nên làm.” Lục Thanh Minh kiên quyết muốn ở lại bên cạnh cô. Khương Tuyết Nhu cười khẩy, Lục Thanh Minh cũng biết tiễn bà nội một chặng, còn Khương Thái Vũ thì sao, ông ta là con trai ruột của bà nội, Lạc Tâm Du nữa, bình thường bà nội cũng xem bà ta như con gái ruột.
Sự máu lạnh của đôi vợ chồng kia đúng là ngoài nhận thức của cô.
Nửa đêm, trong nhà tang lễ lạnh lẽo u ám vô cùng. Cô tập trung đốt tiền giấy, Lục Thanh Minh khoác áo lên vai cô cô cũng không nhận thấy.
Sau khi trời sáng, mấy người Khương Thái Vũ cũng tới, cùng nhau đưa bà nội đi hỏa táng.
Khương Tuyết Nhu khóc tới mức hai mắt đỏ hoe, khi đi ra khỏi nhà tang lễ, cả người vẫn còn vùi trong đau đớn, ngơ ngơ ngác ngác.
Đến lúc này, người cuối cùng yêu thương cô cũng không còn nữa.
Cả thế giới giống như chỉ còn lại một mình cô
Sau khi Lục Thanh Minh đưa cô lên xe, anh ta hỏi: “Tâm trạng em không tốt, có cần anh đưa em đi xung quanh ngắm phong cảnh một chút không?”
Nhớ trước đây, hai người thường xuyên đi du lịch ngắn hạn, anh ta đột nhiên nhớ lại những ngày tháng trước đây. “Không cần đâu, tôi phải về công ty Khương Tuyết Nhu lạnh lùng từ chối. “Nhưng trông bộ dạng em thế này.” “Tôi không