Khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo của Hoắc Anh Tuấn nhìn hắn chằm chằm, dùng sức giẫm thẳng vào ngực hắn: “Hiện tại anh ở Thanh Đồng xem ra cuộc sống rất tốt, không ngờ anh còn mang sự biến thái bẩn thỉu của mình làm loạn cả Thành Đồng.
Anh không sợ mất mặt nhưng nhà họ Hoắc vẫn cần thể diện.
Đợi tới khi nhà họ Hoắc là của anh thì muốn làm gì thì làm.
Có lời cuối nào không?”.
“Anh ơi, em sai rồi.
Em không dám” Hoắc Vân Dương sợ tới mức chỉ có thể liên tục xin tha.
“Không đúng.
Tôi cảm thấy anh rất dám.
Hiện tại đến cả người phụ nữ của tôi anh cũng dám động vào rồi” Hoắc Anh Tuấn lạnh lùng cười.
Hoắc Vân Dương ngẩn ngơ: “Khương Kiều Nhân là người phụ nữ của anh sao?”
“Loại người đó tôi thèm để ý ư?” Hoắc Anh Tuấn chậm rãi cúi người, ngồi xổm xuống, đôi mắt giống như núi băng.
Hoắc Vân Dương đầu óc chợt lóe lên, không dám tin tưởng suy nghĩ của chính mình, nói: “Người anh nói tới, không phải là...!Khương Tuyết Nhu đấy chứ.”
“Anh còn nhớ rõ thì được rồi, nếu không tôi còn cảm thấy đánh anh là oan uổng cho anh” Hoắc Anh Tuấn đứng dậy.
Hoắc Vân Dương biết anh hay dùng phương pháp gì, sợ tới mức vội vàng cố hết sức bò dậy quỳ trên mặt đất dập đầu: “Anh Hoắc, thực xin lỗi, em thật sự không biết.
Em sai rồi, anh hãy buông tha cho em, là em bị mù..”.
Hoắc Anh Tuấn tức giận vung chân, trực tiếp đem hắn đá vào bên vách tường.
Hoắc Vân Dương kêu lên một tiếng, nhổ ra một ngụm máu tươi.
“Nếu như anh không kiềm chế được, hay là tôi giúp cậu bỏ nó đi” Hoắc Anh Tuấn thong thả bước về phía trước.
“Không cần đầu” Hoắc Vân Dương sợ tới mức cả người run lên: “Anh Hoắc, em không dám.
Nếu anh làm thế với em, bà chắc chắn sẽ rất đau lòng.
Trước nay bà đều rất cưng chiều em, nhất định ông cũng sẽ tức giận”.
“Vậy thì cậu nói xem làm thế nào để tôi loại bỏ cái này được đâu” Hoắc Anh Tuấn giày dùng sức đạp lên phần giữa hai chân hắn.
| Hoắc Vân Dương đau tới rớt nước mắt, túm chặt lấy ống quần của anh mà cầu xin: “Đừng đừng, anh muốn đánh em như thế nào đều được, ngày mai em sẽ tới quỳ xuống xin lỗi cô Khương, cầu xin cô ấy tha thứ”
“Được, nhớ rõ những lời câu nói đấy”.
Hoắc Anh Tuấn quay đầu nói với thuộc hạ: “Hắn ta thích chơi bời với phụ nữ, đem lột sạch quần áo, đẩy ra ngoài ban công ngủ một đêm”
Hoắc Vân Dương run lập cập, lúc trước hắn bị Khương Tuyết Nhu lột quần áo ném trên sàn nhà toilet nằm hơn nửa