Tám giờ rưỡi sáng.
Trong phòng hội nghị.
Các vị giám đốc mặt mày xám tro, trong lòng đầy căm phẫn.
Hiện tại nếu nhắc đến Khương Tuyết Nhu, tất cả mọi người đều hận không thể đem cô ra băm nhỏ.
“Chuyện này đều do Trịnh Xuyên.
Nếu không phải ông ấy giúp đỡ Khương Tuyết Nhu thì chúng ta cũng không đắc tội với nhà họ Hoắc.
“Đầu óc cô ta đúng là có vấn đề mà.
Dám đánh Hoắc Vân Dương.
Nhà họ Hoắc ở đây chính là đại nhân vật.
Chúng ta có thể đắc tội với họ được sao?”
“Nghe nói thứ nhất đắc tội với Hoắc Vân Dương, thứ hai là đắc tội với La đường chủ.
Vậy thì chắc chắn là tan cửa nát nhà”
“Đúng vậy, Hoắc Vân Dương này rất khủng bố”
Nghe mọi người nghị luận như vậy, Khương Thái Vũ thở dài một hơi nói: “Đều do tôi.
Ngày hôm qua không nên để cho Kiều Nhân dẫn Hoắc Vân Dương tới.
Nhưng mà tôi nghe nói Hoắc Vân Dương muốn đến đây khảo sát.
Tôi cũng hy vọng có thể hợp tác cùng nhà họ Hoắc”.
“Đúng vậy, nếu có thể hợp tác cùng Hoắc Thị thì chúng ta chẳng khác nào thuyền gặp nước”.
“Sai lầm rồi.
Lúc trước nên để cho Khương Thái Vũ đảm đương vị trí chủ tịch” “Tôi cũng hối hận.
Lúc trước không nên bầu cho Khương Tuyết Nhu làm chủ tịch”.
Diêu Vân Sơn bất đắc dĩ nói: “Các vị, chuyện đã đến nước này.
Các vị nên vì tương lại mà suy nghĩ.
Chúng ta chỉ có thể trục xuất cô ta ra khỏi vị trí chủ tịch.
Hiện tại người có thể giúp chúng ta vượt qua nguy cơ lần này cũng chỉ có Khương Thái Vũ.
Dù sao con gái của ông ấy cùng với Hoắc Vân Dương cũng có quan hệ”
Khương Thái Vũ khiêm tốt xua tay: “Tôi cũng không biết có thể hay không nữa.
Có điều Hoắc Vân Dương thật sự thích Kiều Nhân.
Mấy ngày nay đi đâu cũng dẫn theo con bé.
Mọi người cảm thấy thế nào?”
Khương Kiều Nhân ngày hôm qua chịu đựng Hoắc Vân Dương đá một phát đau điếng vào miệng vết thương, lộ ra nụ cười ngọt ngào: “Anh Vân Dương thích tôi, anh ấy còn nói sẽ cho tôi rất nhiều hạng mục”
Mọi người đều mừng rỡ, Diêu Vân Sơn nói: “Cứ như vậy quyết định đi.
Khương Thái Vũ sẽ là chủ tịch mới của chúng ta”
“Tôi đồng ý “Tôi cũng đồng ý”.
Khương Tuyết Nhu đẩy cửa phòng họp đi vào.
Đôi mắt sáng nhìn quanh các vị giám đốc: “Đối với tôi mà nói, các ông đều là những người cộng sự, cũng là những người chú, người bác.
Đều là trưởng bối của tôi.
Tối hôm qua tôi đánh Hoắc Vân Dương không một ai hỏi vì sao tôi đánh hắn ta sao?”
Mọi người ngẩn ra.
Khương Tuyết Nhu tiếp tục giận dữ nói: “Tối hôm qua tôi bị Hoắc Vân Dương nhốt lại trong WC, thiếu chút nữa thì bị làm nhục.
Khương Kiều Như ở bên ngoài giúp đỡ Hoắc Vân Dương nhất tôi.
Tôi đường đường là một chủ tịch công ty vậy mà bị người của mình trong ứng ngoài