Sau khi về nhà, Khương Tuyết Nhu thận trọng đem sợi dây chuyền kim cương trên cổ lấy xuống, ngồi ở dưới bóng đèn nhìn chằm chằm yêu thích không buông tay: "Thật là đẹp quá, một chút tỳ vết cũng không có"
"Không phải em nói là em không thích đồ trang sức sao?" Hoắc Anh Tuấn đi tới sau lưng cô nhạo báng: "Còn nói nó chỉ là một món hàng đã xài rồi".
Khương Tuyết Nhu mặt nhỏ đỏ lên, ấp úng nói: "Em...!Em chẳng qua là cảm thấy nó quá mắc, ba tỉ đó, phải kiếm bao lâu"
"Lục Thanh Minh vì người phụ nữ của anh ra cũng không tiếc, chẳng lẽ tôi còn tiếc chút tiền này" Hoắc Anh Tuấn cao ngạo hừ lạnh một tiếng: "Đối với tôi mà nói, tiền không thành vấn đề, em thích thì tốt rồi" Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Khương Tuyết Nhu chớp mắt, trong nháy mắt vài giây hiểu, thì ra anh là vì so đo cao thấp với Lục Thanh Minh sao.
Nhưng mà cũng không có vấn đề gì, anh càng để ý Lục Thanh Minh, thì càng nói rõ anh quan tâm mình.
"Anh Tuấn, thật ra thì em với Lục Thanh Minh không còn có chút xíu quan hệ nào, em thật lòng không thích anh ta, người em yêu chính là anh".
Cô xoay người, ôm lấy cổ anh hôn một cái lên trên mặt anh.
Tim anh khẽ rung động, trước kia, mặc dù anh kiếm rất nhiều tiền, nhưng đối với anh mà nói, kiếm tiền hình như là một loại bản năng, nhưng hôm nay dường như đã tìm ra được ý nghĩa.
Anh môi mỏng cong lên, mập mờ nhìn cô một cái: "Chỉ như vậy, không có sự bày tỏ khác biệt?" Khương Tuyết Nhu thật giống như đã hiểu, cúi đầu thật thấp, lỗ tai đều đỏ cả lên.
Hoắc Anh Tuấn cười một tiếng, trực tiếp ôm cô: "Em mới vừa không phải nói muốn nhìn thân thể tôi sao, tắm chung đi, để cho em nhìn cho đủ."
"Không muốn..." Khương Tuyết Nhu bị dọa sợ đến mặt đỏ bừng, cô chính là cái loại ngoài miệng nói to gan, thật ra thì thuần túy là con cọp giấy điển hình.
"Chẳng lẽ mới vừa rồi em lừa gạt tôi?" Hoắc Anh Tuấn nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô, thanh âm khàn khàn, phảng phất giống như tiếng đàn violin vậy động lòng người.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Khương Tuyết Nhu nghe mà chân mềm, trên mặt thẹn thùng càng ngày càng đậm, "Nhìn anh thì có thể, nhưng mà em xin lỗi thật không muốn để cho anh nhìn em"
Nói xong cô vội vàng đẩy anh ra: "Anh lúc này không phải nói buổi tối ăn chưa no sao, em đi nấu sủi cảo cho anh".
Bóng lưng vội vàng chạy trốn để cho Hoắc Anh Tuấn đáy mắt thoáng qua vẻ bất đắc dĩ nở một nụ cười.
Chờ anh tắm xong đi ra, Khương Tuyết Nhu đã nấu xong một chén sủi