Rõ ràng anh mới vừa sấy tóc xong, sợi tóc xốc xếch, nhưng phối hợp với dung nhan tuấn mỹ của anh, cả người trên dưới đều tản ra một luồng khí mê người không thể kiềm chế được.
Cô ngước đầu lên, mê luyến nhìn chăm chú vào anh.
Lúc này cô thật rất muốn rất muốn cảm ơn Lâm Minh Kiều một chút.
Là trời xui đất khiến khiến cô đem người đàn ông này đưa đến bên cạnh mình.
Anh lần lượt trợ giúp mình.
Cũng là anh, để cho mình dũng cảm đi tới hôm nay.
Tối nay, anh vì cô mà mua “Vương hậu chi tâm”, để cho cô trở thành người phụ nữ được toàn bộ thành phố Thanh Đồng này ngưỡng mộ.
Cô cũng chỉ là người bình thường, cũng có lòng hư vinh, sẽ tùy tiện cảm động.
"Anh Tuấn.
" Khương Tuyết Nhu chồm người lên lên ôm cổ anh, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp lóe lên vẻ ngượng ngùng: "Chúng ta hay là...!Thử một chút đi."
Cô quyết định, bất kể tương lai nhà họ Hoắc có thể sẽ không tiếp nhận cô, cô cũng muốn đem thứ quý báu nhất của cuộc đời mình giao cho người đàn ông này.
Hoắc Anh Tuấn ngẩn ra.
Mấy ngày nay cô đối với những chuyện kia cũng mang lòng chống cự, anh cũng không có tiến hơn một | bước, làm sao mà hôm nay lại đột nhiên...!
Chẳng lẽ là bởi vì cô đã biết thân phận của mình? "Tại sao?" Anh ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào cô, thật giống như đem cô nhìn thấu.
Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Khương Tuyết Nhu lại bị một tầng thẹn thùng bao phủ, không chú ý tới sự khác thường của hắn, chẳng qua là đem khuôn mặt nhỏ nhắn chui vào trong lồng ngực của anh: "Bởi vì thích anh, cho tới bây giờ chưa bao giờ em chắc chắn tâm ý của mình như giờ khắc này”
Hoắc Anh Tuấn ánh mắt am hiểu vuốt ve đỉnh đầu có mái tóc dài mềm mại.
| Đối với đáp án này anh không hài lòng lắm, bên người anh có quá nhiều người phụ nữ sau khi biết được thân phận của anh liền cố hết sức mà nhào vào.
"Làm sao, anh không...!Muốn sao?" Khương Tuyết Nhu thấy anh chậm chạp không nói lời nào, cũng không động đậy, có chút khó chịu.
Dù sao lần trước cô cũng chủ động qua một lần, cũng bị anh hung hăng làm nhục: "Anh đừng hiểu lầm, một là em không quyến rũ anh, hai là