"Chớ đi, anh ấy đã biết ban đầu tớ nhận lầm anh ấy thành cậu của Lục Thanh Minh mới đến gần anh ấy, cũng biết chuyện cậu lúc trước vì để cứu tớ từ trong sở cảnh sát ra mà cố ý lừa gạt anh ấy"
Khương Tuyết Nhu cô ngăn lại.
"Cái gì, anh ta làm sao biết." Lâm Minh Kiều sững sờ, xong rồi, Hoắc Anh Tuấn lột da cô ra hay không.
"Đúng vậy, chuyện này chỉ có tớ với cậu biết, " Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ nhìn về phía cô: "Nhưng mà tớ không nói gì hết, tới nhìn cậu khắp người toàn mùi rượu, có phải cậu tối hôm qua đã uống rất nhiều rượu không, cậu uống rượu xong thì có thói xấu nói bậy khắp nơi."
"Cậu chở oan uổng..
" Lâm Minh Kiều lời đến khóe miệng, đầu óc chợt chợt lóe, cô dùng sức níu lấy tóc mình: "Tớ nhớ ra rồi, tối hôm qua hình như là Hạ Văn Trì đưa tớ trở về, lúc ấy tớ say mơ mơ màng màng, trên xe mặt thật giống như còn có một người đàn ông, nói là bạn trai của cậu."
Khương Tuyết Nhu: ".."
Cô cũng biết là như vậy, cô thật tin tưởng là kiếp trước mình đã đào mộ tổ tiên nhà Lâm Minh Kiều.
Lâm Minh Kiều dùng sức gõ đầu mình một cái, hận không thể xé rách mình miệng ra.
" Tuyết Nhu, thật xin lỗi." Cô trực tiếp quỳ rạp xuống trước mặt Khương Tuyết Nhu, khóc không ra nước mắt: "Tớ lại gài bẫy câu rồi, cả đời này tớ cũng không biết bồi thường cho cậu như thế nào, tớ thật là không mặt mũi gặp cậu, nếu không tớ đem anh ta bồi thường cho cậu nha, tớ nghĩ là cả đời này anh ta cũng đã từ bỏ ý định trở lại bên cậu rồi, tuyệt đối không thay đổi"
"Thôi" Khương Tuyết Nhu khoát tay, bày tỏ đã vô lực nói với cô: "Coi như không có cậu, thì có thể tớ với anh ấy cũng rất khó mà hòa giải, chuyện của Lương Duy Phong, còn có bạn gái cũ của anh ấy, trong lòng anh ấy từ đầu đến cuối không bỏ được người phụ nữ đó, anh ấy uống rượu say cũng gọi tên của cô ta."
"Cái gì, tại sao những tên đàn ông này luôn là đứng núi này trông núi nọ vậy" Lâm Minh Kiều nghĩ đến tình huống của mình, cũng cắn răng nghiến lợi.
"Đúng rồi,