Đối với Lương Duy Phong, cô vẫn là rất áy náy.
Cầm hoa tươi, trái cây đứng cửa phòng bệnh trước, cô đang tính gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền tới tiếng khóc sụt sùi của một người phụ nữ.
"Mẹ, mẹ đừng khóc." Lương Duy Phong an ủi.
"Mẹ có thể không khóc sao, nhà họ Lương chúng ta chỉ có mình con là con trai thôi, còn trông cậy vào con nối dõi tông đường, bây giờ thì tốt rồi, cũng không biết người nào đem chuyện con mất một trái thận truyền ra ngoài, những nhà quý tộc ở thành phố Thành Đông kia vốn là một lòng muốn gả con gái cho con bây giờ mỗi một người đều lẩn tránh con, căn bản không có người nào muốn gả cho con nữa"
Lương Duy Phong: "Mẹ, không có vấn đề, con bây giờ căn bản cũng không muốn kết hôn"
"Con là trong bụng ta sinh ra, mẹ có thể biết rõ con, con là một mực vẫn còn thương nhớ Khương Tuyết Nhu đúng không, vì cô ta, con ngay cả mạng cũng không cần."
Khương Tuyết Nhu nắm chặt giỏ trái cây, lại nghe Lượng phu nhân nói tiếp: "Cô ta căn bản là không có lòng, con nằm viện nhiều ngày như vậy, cô ta nhìn thấy cũng không có tới thăm con."
"Mẹ, mẹ chớ nói, những thứ này là con tự nguyện, thích một người, không nhất định phải cùng cô ấy ở chung một chỗ, bảo vệ tốt cô ấy nhìn cô ấy hạnh phúc là đủ rồi."
Khương Tuyết Nhu cổ họng nghẹn một khối, giống như là có thứ gì bị kẹt vậy, hết sức khó chịu.
Cô thật không nghĩ tới Lương Duy Phong sẽ đối với cô tình sâu đến như vậy.
"Cô đứng ở chỗ này làm gì?".
Sau lưng, chợt truyền tới tiếng hừ không vui tương lão gia.
Khương Tuyết Nhu sợ hết hồn, người ở trong phòng cũng hướng nhìn ra cửa.
Cô chỉ có thể nhắm mắt đi vào.
Lương Duy Phong ước chừng là nhớ tới những lời vừa mới nói cô có thể đã nghe được, gương mặt tuấn tú dâng lên vẻ lúng túng: " Tuyết Nhu, cô hôm nay làm sao có thời gian tới, Hoắc Anh Tuấn sẽ không tức giận chứ?".
"Vừa mới đến, chúng ta...!Đã chia tay" Khương Tuyết Nhu ngẩng đầu nhìn anh ta, mới mấy ngày, anh ta cả người đã như gầy đi rất nhiều, đồng phục bệnh nhân mặc lên người rộng thùng thình, gương mặt nho nhã anh tuấn nhìn bây giờ trông thật thiếu dinh dưỡng, thiếu sức sống.
"Tại sao đột nhiên chia tay" Lương Duy