Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Trong Lòng Còn Có Nhau


trước sau



Hoắc Anh Tuấn thể cứng đờ, tức giận bắt lấy bả vai mềm mại của cô, dùng thanh âm khàn khàn âm u hỏi: "Cô kêu người nào tới giúp cô xoa?"
Lương duy chân? Nếu quả là như vậy, anh tuyệt đối đem cô từ trong phòng ném ra.

"Anh Tuấn, là Anh Tuấn...!" Khương Tuyết Nhu mơ mơ màng màng biểu môi, khuôn miệng nhỏ nhắn, cô nhớ tới lúc kinh nguyệt đến bụng không thoải mái, Anh Tuấn sẽ giúp cô xoa cái bụng nhỏ.

" Khương Tuyết Nhu, cô chắc chắn cô không có say" Hoắc Anh Tuấn dùng sức nhéo một cái vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, chẳng lẽ lại đang chơi anh.

"Thật là đau, ghét" Khương Tuyết Nhu say khướt nâng cái chân lên nhẹ nhàng đạp anh.


Hoắc Anh Tuấn thiếu chút nữa phun máu mũi, Tống Dung Đức cái tên đầu đất đó rốt cuộc là nghĩ ra chủ ý gì làm nhục cô mà để cô mặc độ đồ giả bộ làm cô gái thỏ này, đơn giản là sống sờ sờ hành hạ anh.

" Khương Tuyết Nhu, cô còn muốn tôi xoa cho cô, nằm mơ" Hoắc Anh Tuấn đem mặt cô bóp đỏ.

" Ừ...!Đau...!Anh Tuấn Khương Tuyết Nhu như đứa trẻ tức giận cắn môi một cái, cặp mắt long lanh mông lung một tầng nước mắt.

Hoắc Anh Tuấn như mắc xương ở cổ họng khó chịu giật giật, một lát sau, khẽ nguyền rủa một tiếng, cầm chăn che cô lại xoay người đi ra ngoài.

Anh cũng không biết quỷ thần xui khiến thế nào mà đi tới phòng bếp, dùng điện thoại di động tra tìm sau khi uống rượu dạ dày không thoải mái thì ăn cái gì sẽ tốt một chút.

Cuối cùng tìm ra món nước ép cà chua có thể miễn cưỡng làm được.

Nhưng mà căn biệt thự này anh đã hết mấy tháng nay không có tới ở qua, nhà không có bất kỳ nguyên liệu nấu ăn nào, anh không thể làm gì khác hơn là gọi cho Ngôn Minh Hạo: "Lập tức mua cho tôi mấy quả cà chua đem tới"
Đang vừa mới về tới nhà chuẩn bị lên giường ngủ Ngôn Minh Hạo mặt đầy đau khổ: "Đại thiếu gia, buổi tối muộn rồi còn muốn cà chua làm gì, cho phương tiểu thư...!"
"A, cho cô ta, tôi không giết chết cô còn nhân từ, nhanh lên một

chút, tôi muốn trong vòng hai mươi phút" Hoắc Anh Tuấn quả quyết cúp điện thoại.


Ngôn Minh Hạo: "..."
Buổi tối muộn như thế này rồi bảo anh ta đi đâu tìm cà chua đây.

Từ lúc sinh ra tới giờ chưa bao giờ nghĩ tới một thư kí đại tài như thế này lại bị một quả cà chua làm khó.

Cuối cùng, Ngôn Minh Hạo không thể làm gì khác hơn là tranh thủ thời gian để chạy đến siêu thị bên cạnh, gọi ông chủ cả đêm để cho an ninh mở cửa rồi tới cà chua đem qua cho anh.

Hoắc Anh Tuấn sau khi lấy được cà chua, đem lớp vỏ cà chua lột ra, ép thành nước trái cây bưng vào trong phòng.

Khương Tuyết Nhu đã co rúc mơ màng ngủ, anh đem cô ngồi dậy, đút nước cà chua đút vào, cô theo bản năng đưa ra cái miệng nhỏ nhắn, sau khi uống chất lỏng này vào trong miệng, dạ dày ê ẩm của cô trở nên thư thái một ít, cũng không muốn ói như trước nữa.

Sau khi uống xong, cô yên lặng nằm ở trên giường, lông mi giống như cánh quạt vậy khẽ run, bị cà chua nhuộm đỏ môi giống như quả đống tươi ngon chờ người đến hải vậy.

Hoắc Anh Tuấn cổ họng giật giật, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, nhất là thời điểm đêm khuya thanh vắng, mùi vị của mỗi cô anh đã từng hưởng qua.

Nhưng là lúc này, điện thoại di động để bên gối đột nhiên chấn động nhẹ, phía trên xuất hiện dòng tin nhắn mà Lương Duy Phong gửi cho cô: Tôi nhớ em.


Anh thần sắc bỗng nhiên lạnh lẽo, một lát sau, khóe miệng tự giễu nhẹ kéo.

Anh vậy mà sẽ vì người phụ nữ này làm to chuyện lên phi cơ trực thăng đi cứu cô, thật là ngu xuẩn.

Hôm sau.

Khương Tuyết Nhu mở mắt ra tỉnh lại pát hiện mình nằm trên giường lớn ở một chỗ xa lạ.

Cô lập tức ngồi dậy.

- ----------------------



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện