Đây là đâu?
Cô nhớ tối hôm qua Lâm Minh Kiều xảy ra chuyện, sau đó cô chạy tới, gặp bạn của Hoắc Anh Tuấn muốn giáo huấn cô, cô vì muốn có được mười triệu, uống rất nhiều rượu, sau đó thật giống như có người tiến vào, cô tựa hồ...!Còn thân mật với người ta...?
Sau đó thật giống như ngồi trên phi cơ.....!
Quả nhiên say quá đến hồ đồ, buổi tối muộn còn ngồi phi cơ đi đầu.
Nhưng cô sẽ không bị người khác làm gì chứ?
Cô run lẩy bẩy vén chăn lên nhìn một cái, khóc không ra nước mắt, phát hiện trên người còn mặc bộ quần áo đóng giả cô gái thỏ kia, nhưng mà hẳn là không người cởi ra, khá tốt khá tốt.
Cô nhìn chung quanh một lần, bên trong hình như có một phòng thay đồ, cô cần một bộ quần áo che lại cho khỏi mắc cở.
Cô mới từ trong chăn chui ra ngoài, cửa bỗng nhiên bị người mở ra.
Hoắc Anh Tuấn cả người mặc bộ áo ngủ màu xanh sang trọng ưu nhã đi tới, Khương Tuyết Nhu thấy anh lúc này, cả người đều ngẩn ra.
"Làm sao...!Là anh?"
Hoắc Anh Tuấn không nói lời nào, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên người cô, đôi chân nhỏ trắng tinh đang giẫm lên thảm màu trắng, trên đầu còn có lỗ tai con thỏ nhỏ lay động thoáng qua một cái.
Chân dài bước tới, anh từng bước từng bước hướng tới chỗ cô.
Khương Tuyết Nhu đầu tiên là khiếp sợ sự xuất hiện của anh, nhưng sau đó phát giác ánh mắt anh rất quen thuộc, đầu óc chợt nảy lên một cái, nhớ tới mình vẫn còn mặc đồ này, cô thẹn thùng vội vàng xoay người chui vào trong chăn: "Anh...!Anh đừng tới đây".
Dáng vẻ phòng bị kia của cô, tựa như một chậu nước lạnh tạt xuống anh, để cho Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt thanh tỉnh, anh cười nhạt: "Mặc như vậy ở trước mặt đàn ông khiêu vũ không cảm thấy xấu hổ, bây giờ ngược lại đến trước mặt tôi lại giả bộ."
"Anh còn không biết xấu hổ mà nói" Khương Tuyết Nhu mắt nhìn anh, cặp mắt xấu hổ đỏ lên vì tức: "Còn không phải là bạn anh..., không, nói cho cùng, cũng là bởi vì anh, anh là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện này”
" Khương Tuyết Nhu, cô chở không biết điều" Hoắc Anh Tuấn sắc mặt hơi trầm xuống: "Tôi hôm qua cô ở trước mặt những người đàn ông kia càn quấy một trận, nếu không phải tôi xuất hiện, cô cho là cô bây giờ còn có thể hoàn hoàn chỉnh chỉnh đứng trước mặt tôi"
"Tôi là tại sao phải đi khiêu vũ, anh chẳng lẽ không biết sao, tôi cũng hoài nghi anh với bạn anh cùng một bọn họp nhau chơi tôi" Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu, tận lực để cho mình tỉnh táo lại: "Minh Kiều đâu."
Hoắc Anh