Tám giờ sáng.
Khương Tuyết Nhu vừa đi vừa ngáp tiến vào biệt thự.
| Diệp Minh Ngọc đang ăn sáng, lập tức đứng dậy nói: “Bố, bố nhìn xem kìa, con đã nói tối hôm qua chị ấy đi ra ngoài, lần trước cũng đi suốt đêm không về.
Làm gì có một cô gái đứng đắn con nhà tử tế nào lại đi cả đêm không về nhà chứ, con cảm thấy chị ấy không chừng ở bên ngoài kia lêu lổng”
Ánh mắt Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt liếc cô ta một cái, trong lòng cười lạnh.
Nếu không phải chính.
bản thân cô ta không tự quản lý được bạn trai của mình, có cần cô mất cả buổi tối để chăm sóc vị đại gia kia sao.
“Chị nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói sai à?” Diệp Minh Ngọc tự tin phản bác.
“Đúng vậy, cô nói sai rồi, bởi vì tôi không phải thiên kim tiểu thư.
Không phải cô mở miệng ra là nói tôi là đồ quê mùa, là đứa con ngoài giá thú sao?” Khương Tuyết Nhu cong môi nói, phớt lờ cô ta rồi ngồi vào | bàn ăn, thản nhiên ăn bữa sáng.
“Bố, bố nghe chị ta nói gì.”
"Con đừng làm loạn nữa, bố tin tưởng Tuyết Nhu, hơn nữa con bé cũng có vị hôn phu rồi” Diệp Gia Thanh lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Không cần nhắc lại trước kia con cũng thường xuyên đi chơi qua đêm đấy chứ? Bây giờ còn không biết xấu hổ mà nói chị à?”
Diệp Minh Ngọc đỏ mặt vì ngượng, dậm chân: “Bố, bố quá bất công.”
Vệ Phương Nghi ngồi bên cạnh, điện thoại đột nhiên vang lên.
Bà ta vừa nghe điện thoại, lập tức nổi giận đứng dậy: “Cái gì, đất lại giao cho Hồng Nhân ư? Rốt cuộc sao lại thế được? Chẳng lẽ chúng ta chưa chào hỏi cậu chủ Hoắc hay sao?”
Khương Tuyết Nhu sửng sốt, nuốt miếng sandwich đang nghẹn trong cổ họng.
Vệ Phương Nghi đã cúp máy, đùng đùng tức giận đầu chỉ vào cô: “Khương Tuyết Nhu, cô rốt cuộc đã làm gì, tại sao miếng đất ven biển lại bị Hồng Nhân của các cô cướp mất”
"Không thể nào” Diệp Minh Ngọc cũng hoảng sợ: “Chẳng lẽ còn có người dám khiêu chiến với cậu chủ Hoắc nữa à?”
“Cậu con đã tự gọi điện cho mẹ, nói rằng phía bên kia đã đổi ý rồi”