Tập đoàn Hoắc thị.
Sáng sớm, trong phòng hội nghị.
Hoắc Anh Tuấn nhìn di động, đôi mắt lạnh lùng để lộ ra chút ý cười.
Đồ lưu manh? Vì sao ba chữ này lại dễ nghe đến vậy.
Các giám đốc cấp cao thấy anh xem di động trong buổi họp thì đều kinh ngạc, hơn nữa chủ tịch của | bọn họ lại còn cười đến mức vui vẻ như vậy, thực sự khiến ai nấy đều ngạc nhiên tới rớt cằm.
Ngồi ở ghế đầu tiên bên trái, ánh mắt Hoắc Phong Lang hiện lên vẻ thâm trầm.
Trong trí nhớ của anh.
ta, Hoắc Anh Tuấn là một kẻ lãnh khốc và tàn nhẫn, hoàn toàn không giống với cảm giác người hiện tại mang tới.
Là vì phụ nữ sao?
| Hoắc Phong Lang tỏ vẻ quan tâm, mỉm cười rồi nói: “Anh, anh đang nói chuyện với cô Diệp sao? Nghe nói hai người sắp kết hôn”
| Mấy vị giám đốc liền tỉnh táo trở lại, hóa ra đây chính là nguyên nhân.
Họ không ngờ cô Diệp lại được Hoắc Anh Tuấn coi trọng đến vậy, xem ra về sau phải tìm cách nịnh bợ cô ta.
“Bắt đầu học đi” Hoắc Anh Tuấn buông di động, mặt vô biểu tình tiếp tục chủ trì hội nghị.
Một giờ sau, anh trở lại văn phòng.
Ngôn Minh Hạo tiến vào và nói: “Chủ tịch, Cô Diệp đang ở dưới lầu, nói muốn gặp anh, có thể là muốn hỏi về chuyện mảnh đất ven biển.
“Tôi không rảnh, bảo cô ấy đi đi” Hoắc Anh Tuấn cũng không hề ngẩng đầu lên, chỉ hạ lệnh đuổi đi.
Ngôn Minh Hạo không nói được gì, đương nhiên anh không thể trực tiếp nói như vậy, đành phải xuống nói lại với Diệp Minh Ngọc rằng anh đang rất bận, không có thời gian tiếp cô.
Không gặp được anh, Diệp Minh Ngọc thực sự tuyệt vọng, không ngờ anh lại chẳng hề để cho