“Nghe không hiểu tôi nói gì sao, lập tức thu dọn đồ đạc rồi biến đi.” Hoắc Anh Tuấn thong thả ung dung dùng khăn lông lau đầu ngón tay thon dài, những lời nói ra sắc như những lưỡi dao, khiến người nghe không dám cãi dù chỉ một lời.
Rất nhanh, có người tiến vào trực tiếp đem đầu bếp lôi đi, phòng bếp lại có một đầu bếp cấp cao tới thay thế.
| Người đầu bếp kế tiếp rất thận trọng, sợ rằng bản thân phục vụ không tốt sẽ chọc giận tới cậu chủ Hoắc.
Chỉ có Khương Tuyết Nhu cúi đầu nghiêm túc ăn sashimi.
Phần ăn này là của Hoắc Anh Tuấn nhường cho cô.
Những người khác đều đang nói Hoắc Anh Tuấn là vì nể mặt Diệp Minh Ngọc và Diệp Gia Thanh, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy không phải.
Trái tim cô bỗng nhiên đau đớn, cô rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Cô là người đã có chồng sắp cưới, Hoắc Anh Tuấn cũng đã có Diệp Minh Ngọc.
Sau khi ăn tối, người nhà họ Hoắc càng thêm coi trọng Diệp Minh Ngọc.
Chỉ có Hoắc Vân Dương là biết rõ tình hình, trong lòng hiểu rất rõ ràng, một đám người ngu xuẩn tại đây đều không nhìn ra Hoắc Anh Tuấn là vì Khương Tuyết Nhu nên mới nổi giận, Diệp Minh Ngọc sao đáng để nói tới chứ.
Lúc này, bà cụ nhà họ Hoắc nói: “Anh Tuấn, cháu đưa Minh Ngọc tới rạp phim của chúng ta xem phim đi, bồi đắp tình cảm”
Mới vừa đi đến cầu thang, Hoắc Phong Lang từ trên lầu xuống dưới nhìn anh ta nhướng mày: “Thích cô ta sao?”
“Không có” Hoắc Vân Dương vội vàng lắc đầu.
| “Anh hiểu mà, cô ta thực sự rất xinh đẹp,