Ở ngoài cửa, Hoắc Anh Tuấn siết chặt tay đến mức nổi cả gân xanh.
Anh đột nhiên cảm thấy mình giống như một kẻ ngốc vì lo lắng cho cô mà hớt ha hớt hãi chạy đến đây.
Giống như lúc trước ở Thanh Đồng vậy, bị lừa hết lần này tới lần khác.
Cô có thể giả bộ đơn thuần giả vờ nhút nhát trước mặt anh, nhưng quay đi thì lại tình sâu ý đậm với Lương Duy Phong.
Rốt cuộc cô coi anh là cái gì.
Một cỗ hàn khí lạnh thấu xương hiện lên trong đáy mắt Hoắc Anh Tuấn.
Anh cũng không thể tiếp tục nghe được nữa, xoay người đi về phía thang máy.
Diệp Gia Thanh vừa bước ra khỏi thang máy thì gặp anh, không khỏi ngạc nhiên: “Cậu cả, sao cậu lại ở bệnh viện..."
“Tôi có một người bạn đang nằm viện ở đây, nên đến thăm một chút.” Hoắc Anh Tuấn thản nhiên nói, mặt lạnh đi vào thang máy.
Diệp Gia Thanh thấy thái độ lạnh lùng của anh khiến người ta không nói nên lời.
Sau khi về đến phòng bệnh, Lương Duy Phong đang cho Khương Tuyết Nhu uống nước, ông ta cảm thấy rất hài lòng, cảm động nói: "Duy Phong tốt với con như thế, hồi sáng gọi cho con nhưng không được nên đã gọi sang cho bố, nghe thấy con xảy ra chuyện thì ngồi máy bay về đây, lúc con vẫn chưa tỉnh cậu ấy đã tới rồi."
Khương Tuyết Nhu nặn ra nụ cười nhàn nhạt, cô thật sự không biết nên nói gì mới tốt.
Đọc tiếp tại web truyen tamlinh247 nhé
Diệp Gia Thanh tìm một cái ghế ngồi xuống, thở dài nói: "So với con rể như Duy Phong, cậu cả thì...!bố vừa ở thang máy gặp cậu ta, cậu ta đến thăm.
bạn, nhưng mà bố tốt xấu gì cũng là bố của Minh Ngọc, thật là lạnh nhạt cũng không quan tâm tại