"Được rồi, không cần nói nữa, cô ta sống hay chết không liên quan gì tới tôi." Hoắc Anh Tuấn khởi động xe, lái nhanh ra ngoài.
Chiếc xe lao băng băng trên đường như một quả hỏa tiễn, Ngôn Minh Hạo sợ hãi đến mức nắm lấy cán tay cầm trên đỉnh đầu.
Sau khi đến công ty, Hoắc Anh Tuấn đi thẳng lên lầu.
Ngôn Minh Hạo rót cho anh một ly cà phê, khi anh ta xoay người chuẩn bị rời đi, Hoắc Anh Tuấn đột nhiên gọi anh: "Đợi đã, cậu tra được cái gì?"
Người đàn ông này, có cần thay đổi chóng mặt vậy không.
Ngôn Minh Hạo quay lại, nghiêm túc báo cáo: "Xe là bị người ta giở trò ở nhà họ Diệp, do người làm vườn làm, anh ta nhận được một số tiền của lão đại Giang Bá ở khu Thịnh Thành, theo như tôi biết, Giang
Bá và Vệ Phương Nghi tuy thân thiết, nhưng chuyện này cho dù tra thế nào, Vệ Phương Nghi cũng không | hề dính dáng."
“Bình thường, mấy chuyện thiếu đạo đức Vệ Phương Nghi làm không ít, ở phương diện này bà ta rất có kinh nghiệm” Hoắc Anh Tuấn cầm cà phê lên thổi: “Chuyện này Diệp Gia Thành điều tra thế nào rồi?”
| "Ông ta điều tra vụ chiếc xe, nhưng mà chiếc xe đã bị thiêu rồi, hiện trường không có camera, tôi thấy ông ta chắc là cũng không tra ra được gì” Ngôn Minh Hạo nói "Ông ta đại khái cũng không ngờ đến được người nhà họ Vệ lại thâm độc như thế.
“Diệp Gia Thanh là người chính trực, đáng tiếc loại người này rất dễ bị lừa” Hoắc Anh Tuấn chế nhạo.
"Cậu chủ, có cần tôi đưa kết