"Tôi đã xử lý rồi, nhưng căn bản đã bị truyền đi khắp trên dưới công ty Nghiêm Kha ấp úng trả lời: “Chủ tịch Khương, cô đừng quá để ý lời bàn luận của người khác”
“Đây không phải bàn luận, đây là sự thực” Khương Tuyết Nhu nhìn anh ta trừng trừng.
Nghiêm Kha: ".
.
”
Vấn đề này làm sao anh ta có thể mở miệng.
Lúc này, thư ký đột nhiên vội vội vàng vàng đi vào báo cáo : “Khương tổng, không xong rồi, có người tới công ty của chúng ta gây sự, bọn họ vào cửa liền đập phá đồ đạc, nói muốn gặp cô.
”
"Tôi đi xuống” Khương Tuyết Nhu đứng dậy.
Thư ký bối rối nói: "Khương tổng, như vậy không hay lắm, tôi thấy bọn họ mang theo camera, có vẻ như là muốn quay hình đăng lên mạng”.
"Không sao” Khương Tuyết Nhu đi xuống tầng dưới.
Trên nửa đường cô nhận điện thoại Hoắc Anh Tuấn gọi tới: “Đừng xuống, anh đã báo với Kiều Vỹ rồi, cô ta sẽ đem người đến xử lý”.
“Không cần, tự tôi có thể xử lý được.
”
"Tuyết Nhu, đừng hành động theo cảm tính, trong số người tới có Vệ Phong, ông ta không phải một người nói phải trái”
Khương Tuyết Nhu châm chọc cười: “Nếu đã ràng buộc với anh, tôi chỉ có thể lựa chọn học cách đối mặt, dù sao! anh cũng không phải lần nào cũng có thể đến bảo vệ tôi”
Sau khi cúp điện thoại, cô trực tiếp đi ra thang máy.
Cô vừa mới xuất hiện, một quả trứng thối đã ném trúng mặt cô, trong nháy mắt dính lên bằng gạc thành một khối, nhìn mà | thấy doạ người.
“Tiện nhân, cướp bạn trai của người khác, đáng đời, nhìn xem tôi không đánh chết cô” Một cô gái trẻ ăn vẫn xinh đẹp đứng cạnh Diệp Minh Ngọc, mở miệng mắng nhiếc tràn ngập chán ghét.
“Khương tổng! ” Nghiêm Kha sợ hết hồn, vội vàng cầm giấy đưa cô lau mặt.
Khương Tuyết Nhu lột miếng băng gạc ra, để lộ vết thương hồng hồng trên mặt.
“Xấu quá, Hoắc Anh Tuấn không phải sẽ buồn nôn khi thấy gương mặt này của cô chứ.
” Một người khác trong những cô gái ăn mặc khoa trương chán ghét mở miệng: “Loại rác rưởi như cô căn bản không xứng xuất hiện tại Kinh Đô, nhanh chóng cút đi.
”
“Thật xin lỗi, Hoắc Anh Tuấn sáng nay vẫn còn nằm trên giường của tôi, anh ấy nhẹ nhàng vuốt mặt tôi, nói tôi đừng rời