“Để tôi tự làm” Khương Tuyết Nhu không quen với anh như thế này liền cầm bàn chải đánh răng đi vào phòng tắm.
Chăm chú nhìn gương mặt chật vật của chính mình trong gương, cô đột nhiên cảm thấy lạ lẫm đến hoảng hốt một lúc Bây giờ chuyện sống chết của bản thân cũng không đến lượt cô quyết định.
Cô muốn triệt để từ bỏ chính mình sao, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống sa đoạ.
Không, cô không thể như vậy.
Đến cái chết cô còn không sợ vậy còn có điều gì đáng để tâm nữa.
Chỉ cần còn có một hơi thở tồn tại, cô sẽ chống đối đến cùng người đàn ông kia.
Lúc cô đi ra đúng lúc Hoắc Anh Tuấn nhìn về phía cô, cảm giác cô giống như đã thay đổi ở đâu đó: “Hôm nay anh cùng em đi dạo phố hoặc đi nơi nào nghỉ phép đều được
“Tôi muốn tới công ty” Khương Tuyết Nhu đi vào phòng thay quần áo, tìm một bộ trang phục công sở nữ tính.
này?”
Hoắc Anh Tuấn nhìn gương mặt dán đầy bằng gạc của cô, biểu cảm cổ quái: “Em muốn tới công ty với bộ dạng như thế
“Có sao không, sẽ họ sợ người khác sao?” Ánh mắt Khương Tuyết Nhu tối tăm bình tĩnh, giống như không phải nói chính mình.
Hoắc Anh Tuấn nhíu nhíu mày, một lúc sau mới mở miệng: “Tùy em”
Cô có thể tìm ra chút chuyện để làm, dù sao cũng tốt hơn là cố sống cố chết ở nhà.
10h sáng, tập đoàn Hồng Nhân.
Khương Tuyết Nhu một thân tây phục màu cà phê nhạt thời trang trưởng thành bước ra từ trong thang máy.
Dáng người cô vẫn cao gầy như trước, tùy tiện chụp một bóng lưng liền có thể lên trang bìa tạp chí thời trang, nhưng chỉ đáng tiếc hôm nay trên gương mặt cô dán đầy bằng gạc, nhân viên nhìn thấy đều lộ ra biểu cảm quỷ dị.
Nhưng không ai dám hỏi đến.
Đợi đến sau khi cô bước qua, mấy nhân viên túm lại khẽ bàn tán.
“Gương mặt Khương tổng bị làm sao vậy, không phải phẫu thuật thẩm mỹ thất bại đấy chứ?”
"Phẫu thuật cái đầu cô ấy,