Trong tích tắc, cô đã hiểu ra tất cả.
Cái này là do Hoắc Anh Tuấn chụp, anh cố ý gửi cho Lương Duy Phong.
Một tấm màn che cuối cùng của cô anh cũng muốn xé nát.
“Mau đưa Tổng Giám đốc Lương của các người đến bệnh viện” Cô nhanh chóng nói với tài xế.
Sau khi đến bệnh viện, bác sĩ đã nhanh chóng kiểm tra cho Lương Duy Phong và cho thở oxy qua đường mũi.
"Cô là bạn gái của anh ta à? Tôi nhắc nhở cô, bệnh nhân chỉ còn một quả thận, bớt kích thích, bớt áp lực, ăn uống lành mạnh mới có thể sống lâu” Bác sĩ nhắc nhở: “Chúng ta chỉ có thể tạm thời để anh ta giảm bớt chứ không thể giải quyết được căn bản vấn đề."
“Cảm ơn bác sĩ” Khương Tuyết Nhu cảm ơn một lần nữa mới tiễn bác sĩ đi.
Trong phòng bệnh, Lương Duy Phong ôm ngực và liên tục ho khan, Khương Tuyết Nhu rót một cốc nước ấm đưa tới bên cạnh.
Anh sững người, cầm lấy cốc nước, ánh mắt phức tạp và đau khổ nhìn cô: "Anh ta ép em?"
“Thật xin lỗi” Khương Tuyết Nhu không dám nhìn anh, xấu hổ vô cùng: “Nếu anh bị giam thêm vài ngày nữa, thân thể anh không chịu nổi, công ty cũng không thể tiếp tục.
"
Lương Duy Phong đập mạnh cốc nước xuống đất, gương mặt tuấn tú hiện đầy tức giận: "Hoắc Anh Tuấn ỷ vào thân phận mình, lấn ép người quá đáng".
Đây là lần đầu tiên Khương Tuyết Nhu nhìn thấy anh nổi giận như vậy, nhìn ly thủy tinh bể tan tành, cô có chút không biết làm sao: "Anh đừng như vậy, bác sĩ nói anh không được kích động" Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
| Lương Duy Phong nắm lấy tay cô, hít một hơi thật sâu, lồng ngực dần dần bình tĩnh lại: "Anh biết, em cũng là vì anh, là anh vô dụng, anh sẽ không trách em"
Lực trên tay anh ta khiến cô đau đớn.
Khương Tuyết Nhu biết rằng anh khẩu thị tâm phi, nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận.
“Duy Phong, bỏ đi” Cô cười khổ: “Em bẩn thỉu, em không xứng với anh, hơn nữa chúng ta ở bên nhau thì Hoắc Anh Tuấn sẽ không ngừng chèn ép anh, anh chẳng lẽ nhẫn tâm để Kim Tuệ sụp đổ trong tay anh sao? Nghĩ đến bố mẹ anh đi, tuổi tác của họ cũng lớn vậy rồi, chỉ muốn an hưởng tuổi già.".
Đọc nhanh tại truyện t amlinh.
“Em nói nhiều như vậy...!Có phải thật ra thì em cũng muốn