“Hoắc Phong Lang đưa cô tới, anh ta bảo vệ cô thế này sao?” Hoắc Anh Tuấn châm chọc cười lạnh, nghĩ đến cảnh nếu anh đến chậm một bước lão già chết tiệt kia chạm vào khuôn mặt cô, anh liền tức giận muốn phát điên.
Hàng mi của Khương Tuyết Nhu run rẩy, cô yếu ớt nói: “Đây là dạ tiệc do Hoắc thị các anh tổ chức, Khổng Vân Tử này sẽ không vô duyên vô cớ động chạm tới tôi, là có người sai khiến”
“Hử, vậy em nói là ai?” Hoắc Anh Tuấn nhíu mày, nhìn thấu nhưng lại không nói toạc ra.
Khương Tuyết Nhu cắn môi, người này là ai, cô không tin là anh không biết rõ, chỉ bởi vì là vị hôn thê của anh ta nên anh ta cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
“Tôi không biết..” Một lúc sau, cô quay mặt đi.
Hoắc Anh Tuấn bình tĩnh nhìn cô một lúc, cười lạnh một tiếng, nắm tay cô lên trên tầng.
Ai cũng không chú ý tới, hai người sau khi rời đi không bao lâu, một thân ảnh cao lớn bước ra từ bóng tối.
Sau khi vào phòng, anh dùng sức đạp cửa vào, cởi âu phục, cà vạt, ném toàn bộ xuống đất.
“Khương Tuyết Nhu, anh đối với em không đủ tốt sao, tại sao cứ một lần rồi thêm một lần muốn bức anh phải tức giận.”
Hoắc Anh Tuấn từng bước một tiến đến gần cô, khuôn mặt điển trai lộ ra vẻ giận giữ khó kìm nén: “Qua lại với Lương Duy Phong chưa đủ, bây giờ lại là Hoắc Phong Lang, em không thể an phận cho anh một chút được hay sao?”
"Không phải, tôi không biết Hoắc Phong Lang muốn đưa tôi đi tham gia tiệc tối, anh ta chỉ nói là hoạt động công ích, lần trước anh ta giúp tôi giải quyết khủng hoảng, tôi nợ anh ta một phần ân tình”
Khương Tuyết Nhu bị vẻ tức giận trên khuôn mặt anh dọa đến hơi hơi run rẩy, trong đầu cô lại nghĩ tới cơn ác mộng kinh sợ đêm hôm đó, khuôn mặt nhỏ lập tức trắng bệch, nước mắt lã chã tuôn rơi, hai đầu gối quỳ xuống đất, cầm lấy tay anh cầu xin: “Đừng, xin anh đừng làm tổn thương tôi, tôi rất sợ, tôi không dám làm thế nữa...”
Thân thể cô run rẩy như một cái sàng, trong mắt tràn đầy kinh hãi, hoảng sợ.
Hoắc Anh Tuấn toàn thân cứng đờ.
Anh nhìn cô, đau đớn nắm chặt tay.
Cô vậy mà lại quỳ