"Cháu thật sự nghe nhân viên phục vụ nói Khổng Vân Tử đưa Khương Tuyết Nhu vào trong này.”
Diệp Minh Ngọc còn chưa nói hết lời đã nhìn thấy thân ảnh người đàn ông cao lớn điển trai ở trên giường, cô ta liền cảm thấy da đầu sắp nứt ra, thật sự muốn phát điên lên: “Cậu cả, tại sao là anh!”
Đôi mắt đỏ ngầu của Hoắc Anh Tuấn run lên, anh cấp tốc lấy chăn mền quấn quanh người Khương Tuyết Nhu.
Khương Tuyết Nhu cũng hoảng sợ hết hồn, sau khi nhìn thấy người mở cửa đi vào, cô cảm thấy như sắp đến ngày tận thế rồi.
Tiêu rồi!
Cô thật sự cảm thấy mình tiêu rồi!
Sống hơn 20 năm, chưa từng có một khắc nào cô trải qua cảm giác cô cùng xấu hổ giống như bây giờ.
Hoắc Phong Lang, bà ngoại Hoắc, Hoắc Nhã Lam, vợ chồng Diệp Gia Thanh, tất cả mọi người đều kéo tới và kinh ngạc tột độ khi thấy hai người trên giường.
Thân trên của Hoắc Anh Tuấn đã cởi bỏ y phục, Khương Tuyết Nhu kiều diễm chói mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn chứa đầy mị cảm quyến rũ, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được hai người vừa mới đang làm gì.
Bà ngoại Hoắc tức giận, tay chống gậy phát run lên
“Khương Tuyết Nhu, đồ tiện nhân đáng chết này” Diệp Minh Ngọc hoàn toàn mất đi lý trí, giống như phát điên xông tới đánh cô: “Chị có còn biết xấu hổ hay không, mà câu dẫn cả vị hôn phu của tôi”
Nhưng tay cô còn chưa đánh tới đã bị Hoắc Anh Tuấn cản lại, tiếp đó anh hung hăng hát cô ta sang một bên.
Diệp Minh Ngọc đứng không vững, loạng choạng ngã xuống đất.
Vệ Phương Nghi vội vàng xông tới đỡ lấy cô ta, tức giận đến toàn thân run lên: “Cậu cả, cậu lại vì con tiện nhân này mà đẩy ngã Minh Ngọc, Hoắc lão phu nhân, hôm nay nhất định phải đòi lại công bằng cho chúng tôi, không thể khi dễ người như vậy!”
Bà ngoại Hoắc toàn thân run rẩy, suýt chút nữa ngất xỉu vì tức giận, bà không thể ngờ được đứa cháu trai lớn vốn là niềm kiêu hãnh của bà lại có thể làm ra loại chuyện hồ đồ, đồi bại phong tục thế này
Hoắc Phong Lang vội vàng đỡ lấy bà, đau lòng trừng mắt về phía hai người trên giường: “Anh cả, công ty đã là của anh, tôi không dễ dàng gì mới gặp phải được một người con gái mà mình yêu thích, vì cái gì mà anh cũng muốn cướp đi”
Khương Tuyết Nhu bất