"Dạ không ạ, cô gái này tương lai có thân hình sánh ngang siêu mẫu, mái tóc đen dài như thác.
Chính là mỹ nữ vô song, rất thích hợp với thiếu gia"
Lời khen ngợi của nữ quản lý khiến Khương Tuyết Nhu không nói nên lời, quả nhiên là người làm trong ngành bán hàng, không khen được khuôn mặt, thì lấy cả mái tóc đem ra mà khen.
Rất nhanh, một loạt các trang sức được bày ra trước mặt, Khương Tuyết Nhu hoa cả mắt.
"Thích bên nào, tùy tiện chọn, toàn bộ mang về đều được." Hoắc Anh Tuấn cất tiếng đầy mùi tiền.
Khương Tuyết Nhu: "..."
Cuối cùng Khương Tuyết Nhu chọn một chiếc nhẫn kim cương nhỏ không có gì đặc biệt nhưng Hoắc Anh Tuấn cảm thấy quá nhẹ, anh liền chọn một chiếc nhẫn kim cương có mặt hình cánh hoa màu hồng cho cô đeo thử, ngón tay cô trắng nõn, vừa đeo nhẫn lên, cả người tràn sức sống.
Nữ quản lý cười nói: "Thiếu gia thật biết thưởng thức, chiếc nhẫn kim cương này nặng đến 65.7 carat."
Khương Tuyết Nhu theo bản năng cự tuyệt, "Chiếc nhẫn này quá nặng..."
"Đeo lên, không cho phép tháo xuống" Hoắc Anh Tuấn ra lệnh.
Khương Tuyết Nhu nói không nên lời, cố định nói mình có thể tự đeo, nhưng đúng là mắt thẩm mỹ của anh rất tốt, cô thích màu hồng, nếu như lúc này đổi lại là ở Thanh Đồng, cô nhất định sẽ rất vui vẻ.
"Chọn cho anh một cái nhẫn nam đi!" Hoắc Anh Tuấn nhắc nhở.
Nếu anh thích nhẫn to, Khương Tuyết Nhu cố ý chọn cho anh một chiếc nhẫn nam nạm kim cương.
Chiếc nhẫn nhìn khá thô, nhưng đeo lên ngón tay anh thì lại đẹp như kiểu người mẫu quốc tế đang chụp hàng mẫu vậy.
Khương Tuyết Nhu xem cũng ngẩn ngơ, Hoắc Anh Tuấn nhìn khuôn mặt cô có vẻ bị chính mình mê hoặc rất hài lòng sờ tóc cô một cái: "Mắt nhìn