Bác trai, cháu hy vọng bác đồng ý" Hoắc Anh Tuấn chậm rãi kéo Khương Tuyết Nhu đứng dậy: "Chỉ có được bác chúc phúc, chúng cháu mới có thể dành chính ngôn thuận, chuyện về sau, khi cháu cưới cô ấy, cô ấy cũng có thể dành chính ngôn thuận trở về Diệp gia mà không có người bất kỳ người nào dám xem thường, Bác Diệp chẳng lẽ không muốn điều đó sao?"
Anh nói câu sau cùng là trực tiếp nói đúng tâm lý của Diệp Gia Thanh.
Cuối cùng, Khương Tuyết Nhu không biết đã bị Hoắc Anh Tuấn đưa lên xe bằng cách nào.
Cô nhìn người đàn ông anh tuấn bên cạnh nghiêm túc lái xe, trong đầu cảm thấy thật sự mơ hồ.
Người đàn ông này...có thể vì muốn kết hôn với mình mà không cần cả cái ghế Hoắc tổng nữa?
"Đừng nhìn anh chằm chằm như vậy."
Xe đi đến ngã tư đường thì dừng lại, Hoắc Anh Tuấn quay đầu, kéo cô lại hôn một cái, "Anh đưa em đi chọn nhẫn cưới."
"Em không muốn cùng anh kết hôn!" Khương Tuyết Nhu thật là muốn điên lên, cả đời này cô không nên ràng buộc với một người có tính cách đáng sợ như anh.
"Khương Tuyết Nhu, bây giờ vì em mà anh cái gì cũng không có, em lại nói không muốn kết hôn, em thật sự không có lòng tốt như vậy?" Hoắc Anh Tuấn nhìn cô, đáy mắt đen tuyền như muốn nhìn sâu vào nội tâm cô vậy.
Khương Tuyết Nhu khóe miệng hơi giật giật: "Cho dù anh không phải là Hoắc tổng, em tin rằng dưới tên anh cũng có vô số tài sản, cũng sẽ có rất nhiều phụ nữ lao đến với anh."
"Được, vậy em cứ tiếp tục là người thứ ba" Hoắc Anh Tuấn nhướng mày: "Anh sẽ tìm Diệp Minh Ngọc kết hôn, nhưng anh sẽ không buông tha cho em, như vậy hai chị em sẽ cùng nhau hưởng phúc."
"Hoắc Anh Tuấn, anh thật bỉ ổi!" Khương Tuyết Nhu ánh mắt tức giận đỏ lên như lửa đốt.
"Làm người thứ ba hay làm vợ chính thức, em chọn cái nào?" Hoắc Anh Tuấn