"Không sai, Sở Văn Khiêm cũng rất ra dáng" Vệ Phương Nghi ngơ ngác nhìn Diệp Minh Ngọc:
"Con từ bỏ đi, Hoắc Anh Tuấn làm nhục con như vậy, nhất định sau này sẽ phải hối hận"
Diệp Minh Ngọc lập tức tỉnh táo lại.
Đúng vậy, Hoắc Anh Tuấn toàn đùa giỡn cô ta, thậm chí còn khiến cô ta vào đồn cảnh sát chịu khổ.
Cô ta yêu anh như vậy, hóa ra chỉ là một trò cười.
A a a!!
Tương lai cô ta nhất định để anh quỳ xuống xin tha thứ.
Còn nữa, Khương Tuyết Nhu, sớm muộn sẽ để cho cô sống không bằng chết!
Từ đồn cảnh sát đi ra, đã có hai phóng viên tới chờ phỏng vấn.
Lúc này Diệp Minh Ngọc khuôn mặt biến đổi, sắc mặt trắng bệch, nước mắt rơi trên khuôn mặt yêu kiều.
Các phóng viên xông lên trước hỏi: "Cô Diệp, nghe nói trong bữa tiệc của Hoắc thị hôm đó, cậu Hoắc cùng tiểu tam bị cô bắt gian tại trận, là thật sao?"
"Mọi người đừng hỏi." Diệp Minh Ngọc buồn bã cười một tiếng, "Ta không biết phải nói về Hoắc Anh Tuấn thế nào, bởi vì tôi yêu anh ấy rất lâu, rất lâu, và tôi thực sự hạnh phúc khi cuối cùng được hẹn hò với anh ấy.
Tôi chỉ có thể nói rằng tôi đã yêu nhầm người, nhưng Tôi không trách anh ấy, tôi mong anh ấy hạnh phúc".
"Cô Diệp, cô thật đại lượng, cậu Hoắc không xứng với cô, cô nhất định sẽ có được hạnh phúc" Nữ phóng viên nói.
"Tôi không biết, nhưng tôi thực sự rất mệt mỏi.
Tôi hy vọng mỗi cô gái có thể bảo vệ mình, đặc biệt là trái tim chân thành của mình"
Phòng