Vừa băng bó xong, đột nhiên cánh cửa bị đá văng.
Tống Dung Đức vọt vào, thấy tay Hoắc Anh Tuấn bị thương, cả giận: "Hoắc Anh Tuấn, cậu không sao chứ? Sao lại bị một người phụ nữ mà thành như vậy?".
"Đây là chuyện riêng của tôi!" Hoắc Anh Tuấn lạnh nhạt nói.
"Tôi coi cậu như anh em” Tống Dung Đức tức giận nói: “Nhìn những gì Hoắc Phong Lang đã làm.
Chính anh ta đã tiếp tay thổi bùng ngọn lửa trên mạng, và khiến cả đất nước Kinh đô mắng chửi cậu.
Những đại gia đình từng kính sợ và ngưỡng mộ cậu, bây giờ đều tránh mặt cậu như bệnh dịch, mọi người bây giờ đều nâng đỡ Hoắc Phong Lang, cậu có cam tâm không?"
Quý Tử Uyên cười một tiếng, "Dung Đức, cậu cũng quá hấp tấp, Hoắc Anh Tuấn nhìn giống người dễ dàng bị đánh ngã vậy sao?"
"Nhưng là...!"
"Hoắc Phong Lang muốn thâu tóm được Hoắc thị không dễ dàng như vậy đâu" Quý Tử Uyên nhìn về phía Hoắc Anh Tuấn.
Hoắc Anh Tuấn hơi nhếch môi: "Cậu thật hiểu tôi!"
Tống Dung Đức vẻ mặt rất buồn rầu: "Được rồi, xem ra tôi đã nhiều chuyện, lần trước trên du thuyền còn bị cậu đánh."
"Đáng đời cậu" Hoắc Anh Tuấn nhàn nhạt nói.
Tống Dung Đức: ".." Mẹ kiếp, đúng là rất có thể bị tức chết.
"Được rồi, đừng nghĩ những chuyện không vui nữa.
Hạ Văn Trì biết cậu xảy ra chuyện, đã từ Thanh Đồng nay tới, tối nay chúng ta tụ tập".
Hoắc Anh Tuấn mặt không chút cảm giác, "Cậu ta tới thì giúp được gì chứ?" "Bồi cậu uống rượu" Quý Tử Uyên cười