Người này gọi là Khương Thanh Thư, con gái cô là chủ tịch tập đoàn Hồng Nhân, tôi còn có hình đây.
Tiếp theo, tin tức và hình ảnh có liên quan đến Khương Thanh Thư và Khương Tuyết Nhu ở trên mạng được truyền sôi sùng sục.
Khương Tuyết Nhu nhận được điện thoại từ công ty bên kia gọi tới, cổ phần tập đoàn Hồng Nhân bị hạ thấp, công ty lại bị mắng mỏ, đám thành viên ban giám đốc ở công ty lại nháo nhào muốn bắt đầu mở đại hội.
"Tôi tới công ty ngay.
" Khương Tuyết Nhu mới vừa nói xong, điện thoại di động liền bị cướp đi, Hoắc Anh Tuấn trực tiếp cầm lấy điện thoại trong tay cô đối với đầu kia ra lệnh: "Tôi là Hoắc Anh Tuấn, chuyện của tập đoàn Hồng Nhân tôi sẽ giải quyết, các người tạm thời đừng gọi điện thoại tới phiền cô ấy"
Giao phó xong sau, anh trực tiếp đem điện thoại di động ném sang một bên.
"Hoắc Anh Tuấn, anh làm gì?" Khương Tuyết Nhu tức giận dạ dày lại mơ hồ bị đau: "Anh bây giờ tự thân khó bảo toàn, có thể chớ xen vào việc của người khác được không?"
"Bộ dáng bây giờ của em không thể ra viện" Hoắc Anh Tuấn ánh mắt ôn nhu, nhưng giọng vẫn là bá đạo như thường lệ.
"Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn hình của mẹ tôi bị người ta truyền bá ở trên mạng, bà ấy đã chết hơn hai mươi năm, còn phải bị người ta bêu xấu" Khương Tuyết Nhu trong mắt hiện đầy nước mắt.
Nước mắt, theo gò má rơi xuống.
Cô rất thống khổ tự trách: "Cái này cũng trách tôi, là tôi vô dụng, không giúp bà ấy báo được thù, còn để cho bà ấy chết khong được yên nghỉ"
Hết thảy các thứ này, tuyệt không phải tình cờ, là do hai mẹ con Diệp minh Ngọc một tay sắp xếp.
"Tuyết Nhu, đừng khóc, tin tưởng tôi, tôi lập tức để cho người đi đè ép chuyện này, hơn nữa tôi đã sắp xếp xong xuôi hết thảy, bây giờ bọn họ lên mặt càng lợi hại, ngày mai nhất định sẽ bị trả đũa càng ác liệt." Hoắc Anh Tuấn ôm nàng cô, cúi đầu hôn nước mắt rơi trên mặt cô, giọng êm ái.
Khương Tuyết Nhu bị anh hôn không được tự nhiên, quay mặt sang một bên, lông mi treo nghi ngờ nước mắt lăn dài: "Anh muốn làm cái gì?"
"Bây giờ không nói cho em được, bí mật, ngày mai em cũng sẽ biết." Hoắc Anh Tuấn vén một lọn tóc trên trán cô ra: "Tôi đút em ăn cơm trước."
Rất nhanh, anh múc một chén canh đưa tới, đây là của dì Tân mới vừa nấu đem tới.
Anh nhẹ nhàng thối thổi, từng muỗng từng muỗng một đút cô.
Mỗi lần, anh đều nhìn chăm chú cô, thật giống như gương mặt đó thấy thế nào cũng không chán ghét.
.
Truyện Huyền Huyễn
Nhưng Khương Tuyết Nhu