"Thật ra thì tôi cũng không quan tâm lắm, tôi là dựa vào bản lĩnh của mình để kinh doanh công ty, cũng không phải là dựa vào mặt" Khương Tuyết Nhu mở miệng trêu ghẹo: "Được rồi, tiếp theo hãy báo cáo một chút về các vấn đề liên quan tới các nơi đang tiến hành xây dựng các hạng mục..."
Một giờ sau, hội nghị kết thúc.
Khương Tuyết Nhu trở lại phòng làm việc, trên bàn bày kín rất nhiều thiệp mời, Khương Tuyết Nhu cầm lên nhìn một cái, là thư mời của Diệp Minh Ngọc và Sở Văn Khiêm, ngày mai ở khách sạn Bắc Châu cử hành buổi lễ đính hôn.
Diệp Minh Ngọc lại cố tình phát thư mời cho mình, là có ý gì?
Đang suy nghĩ, thì một số điện thoại xa lạ gọi tới: "Chị, thấy thư mời của tôi rồi sao."
"Đừng gọi tôi là chị, tôi không có cái loại em gái lại đi quyến rũ chồng tôi như cô" Khương Tuyết Nhu bây giờ có giấy đăng kí kết hôn, đối mặt với Diệp Minh Ngọc cũng là có lý chẳng sợ.
"Chị có biết xấu hổ hay không, rốt cuộc thì ai mới là người thứ ba."
Diệp Minh Ngọc bị kích thích lộ vẻ nổi đóa, cô hít sâu một cái: "Được, tôi bây giờ rốt cuộc cũng tìm được hạnh phúc, dù sao đi nữa thì chị cũng là con gái của bố, chúng ta có quan hệ máu mủ là điều không thay đổi được, em gái làm lễ đính hôn, tôi tin tưởng chị nhất định sẽ tới tham gia".
"Nếu cô đã hạ mình mời, vậy thì tôi nhất định tới"
Diệp Minh Ngọc cũng không nghĩ tới cô sẽ thoải mái mà đồng ý như vậy, ngẩn người: "Hoan nghênh vô cùng, đúng rồi, nghe nói khuôn mặt của chị bị hủy, chị, nhớ ngày mai phải đeo thêm cái khăn che mặt, chớ khiến cho khách của tôi bị dọa sợ, chị nhớ đó".
Nói xong cô ta cười khẽ ngắt cuộc điện thoại.
Khương Tuyết Nhu coi như là đã biết, đây là bảo cô đi để cho bọn họ đùa cợt đây mà.
Nhưng mà, đối với người cô không quan tâm, thì cô cũng không quan tâm người khác nghĩ gì về mặt mình.
Ngày mai, để xem ai đùa cợt ai đi.
Sau khi tan việc, Kiều Vỹ lái xe tới đón cô.
"Cậu cả Hoắc tối nay làm thêm giờ, cho nên không có thời gian tới đón cô."
Sau khi cô ngồi lên phía sau,