"Nhưng mà..."
"Tôi sẽ xử lý thích đáng, bà cũng đừng quên ban đầu Khương Thanh Thư là chết như thế nào?"
"Được." Vệ Phương Nghi đáy mắt thoáng qua một tia ác độc: "Nếu ông ta đã tuyệt tình như vậy, vậy cũng chớ trách tôi ác độc."
Sáng sớm.
Khương Tuyết Nhu ăn điểm tâm xong chuẩn bị đi công ty, mới ra cửa, Hoắc Anh Tuấn đi theo sau lưng cô, cả người mặc bộ đồ ngủ màu trắng, hai tay cho vào trong túi, da thịt nơi lồng ngực lộ ra ở bên ngoài tạo nên nét mị lực của người đàn ông thành thục.
Hôm nay thang máy tư nhân của tòa nhà đang được kiểm tra, Khương Tuyết Nhu không thể làm gì khác hơn là dùng thang máy công cộng đi xuống.
Khương Tuyết Nhu bất đắc dĩ liếc mắt bóng người người đàn ông sau lưng cô, người đàn ông này, tùy tiện mặc cái gì, cũng đẹp trai nghịch thiên.
"Anh đi theo em làm gì, không cần thay đổi quần áo đi làm sao".
"Tiễn em"
Giọng nói trầm thấp của Hoắc Anh Tuấn tràn đầy cứng chìu, để cho lòng cô hoàn toàn nhảy loạn, tim đập nhanh hơn một chút.
Đang là giờ làm việc, lầu trên lầu dưới rất nhiều người đi lên xuống, sáng sớm như vậy phụ nữ trẻ tuổi là chiếm đa số.
Khương Tuyết Nhu chú ý tới bên trong thang máy tất cả phái nữ là đang len lén nhìn người đàn ông này, thậm chí còn có gan.
lớn thừa dịp lúc bên ngoài có người đi vào, không chút xấu hổ chạm vào người Hoắc Anh Tuấn.
Cô nhìn thấy chân mày nhẹ nhàng cau một cái, nói thật, đổi lại lúc trước nếu như cô thấy một người đẹp trai như Hoắc Anh Tuấn, có thể cũng sẽ bởi vì sắc đẹp đó mà len lén nhìn người ta, cái này cũng rất bình thường.
Nhưng mà cũng chiếm tiện nghi đàn ông quá mức như vậy.
"Vợ, tay anh lạnh" Hoắc Anh Tuấn đột nhiên từ phía sau ôm lấy cô, hai tay từ từ cho vào trong túi áo của cô, bộ dạng ngạo kiều kia quả thật là để cho những người phụ nữ kia trong lòng cũng hóa đá.
Nhưng đồng thời cũng kinh hãi.
Quá mức mà, một người phụ nữ bị hủy dung cũng có thể tìm