Nhưng anh chẳng qua là cúi đầu chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt cất giấu tình cảm sâu đậm: "Đã lâu không gặp"
“Ừ, mới vừa tan việc thì thấy được cô, không nhịn được liên tiến vào” Lương Duy Phong ưu thương hỏi: "Gần đây có khỏe không, tôi mới vừa rồi nhìn thấy hình như nhìn em không được vui vẻ mấy.
"
"Không có, chẳng qua là đang suy nghĩ một ít chuyện” Khương Tuyết Nhu lên tiếng chối.
“Ra vậy, em bây giờ trở lại bên cạnh người đàn ông mà em yêu mến, hắn sẽ rất vui vẻ đi” Lương Duy Phong tự giễu cười cười.
"Duy Phong, thật xin lỗi...!” Khương Tuyết Nhu tràn đầy áy náy.
"Nhưng mà lần này tôi cũng không muốn nói chuyện đó nữa” Lương Duy Phong cười khổ, anh nhận lấy kem từ trong tay phục vụ viên, đưa cho cô một cái.
"Tôi.
Tôi có chuyện, tôi đi trước.” Khương Tuyết Nhu chật vật kiếm cớ, không dám đối mặt với anh ấy.
"Bây giờ ngay cả cùng tôi ngồi một chút cũng không muốn sao, Tuyết Nhu, đối với tôi có thể đựng tàn nhẫn như vậy được không” Lương Duy Phong mặt lộ vẻ cầu khẩn.
Khương T công ty của Lương Duy Phong, Hoàn toàn không có lưu ý đến có người đối diện len lén chụp hình.
Sau khi ngồi nửa giờ, Khương Tuyết Nhu kiếm cớ rời đi.
"Chờ một chút...” Lương Duy Phong bỗng nhiên bắt tay cô.
Khương Tuyết Nhu theo bản năng rụt trở lại.
"Bây giờ...!Ngay cả đụng vào em một chút cũng khiến em phải sợ đến như vậy sao” Lương Duy Phongánh mắt mờ mịt, bị đả kích sâu sắc: “Phải rồi, em trước kia cũng không quá vui vẻ khi tôi đụng em".
"Duy Phong, tôi thừa nhận tối thiểu anh quá nhiều, tôi đã từng nghĩ tới dùng cả đời mình để bồi thường cho anh, nhưng bây giờ tôi phát hiện cảm tình vẫn là không cách nào miễn cưỡng, tôi...!Tôi có thể lấy thận mình xuống để trả lại cho anh” Khương Tuyết Nhu cắn răng một cái, quyết định nói.
Lương Duy Phong kinh ngạc, một lúc sau gương mặt tuấn tú lộ ra một tia tức giận, "Tuyết Nhu, em muốn khiến tôi trở thành người như thế nào, không sai, tôi là giận em, cũng rất không cam lòng, nhưng em là người tôi yêu, tôi không cần em dùng loại phương thức này trả lại cho tôi"
Anh chậm rãi đứng dậy, từ trong túi móc ra một tấm hình.
Khương Tuyết Nhu theo bản năng nhận lấy đi.
Hình hiện lên có chút vàng, bên trong là một cô gái mười bảy mười tám tuổi,mặt lớn chừng lòng bàn tay, tròn như trứng ngỗng, da thịt sáng ngời, trên mặt cười ngọt ngào, còn có hai lúm đồng tiền, dù là mặc đồng phục học sinhrất thông thường, cũng