Bởi vì cô không ngăn cản được chồng mình.
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên có chút buồn cười: "Vậy cũng tốt, có thể thấy ngày hôm qua tôi đã giúp cô một chút trên đường, nói cho tôi biết, cô biết Nhạc Hạ Tuyền sao?"
"Nhìn dáng vẻ là biết” Khương Tuyết Nhu nắm chặt điện thoại di động:"Ngày hôm qua cô nói bọn họ đùa bỡn, lừa dối tôi là sao, sao tôi lại cảm thấy cô đồng tình với tôi"
"Chỉ cần trong lòng dũng cảm, cũng không cần quan tâm ánh mắt người khác” Nhạc Tiếu Nhi thấp giọng nói.
Khương Tuyết Nhu lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: "Được rồi, tôi không ép cô, đúng rồi, còn có chuyện, cô có người anh là Nhạc Trạch Đàm, đang dây dưa với bạn tốt Lâm Minh Kiều của tôi, nói cho anh ta biết, nếu như bạn tôi có bị tổn thương gì, tôi sẽ không bỏ qua cho anh ta"
"Cái này Nhạc Trạch Đàm...!" Nhạc Tiếu Nhi thanh âm tràn đầy phiền não: “Tôi sẽ giải quyết.
Có điều, tôi cũng nhắc nhở Cô Khương một câu nói, tốt nhất để cho cái người Nhạc Hạ Tuyền sớm một chút rời khỏi Hoắc Anh Tuấn."
Khương Tuyết Nhu trong lòng lộp bộp một trận: “Tối hôm qua tôi đã đuổi cô ta đi." "Chỉ sợ có vài người sẽ không từ bỏ ý đồ...!"
Nhạc Tiêu Nhi lúc muốn nói lại thôi, bên ngoài phòng làm việc bỗng nhiên truyền tới tiếng ồn ào, ngay sau đó Tống Dung Đức đẩy Kiều Vỹ ra xông vào.
“Tôi đây có chuyện, cúp trước"
Khương Tuyết Nhu đè xuống cúp máy, nhìn Tống Dung Đức đang nổi giận đùng đùng, trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ, đây chính là người Nhạc Tiêu Nhi nói sẽ không từ bỏ ý đồ sao.
Cô thật là càng ngày càng xem không hiểu.
"Cậu Tống, anh lúc nào lại rãnh rỗi mà tới thăm công ty nhỏ của tôi” Khương Tuyết Nhu nhàn nhạt ngửa đầu hỏi.
“Khương Tuyết Nhu, cô đừng có không?” Tống Dung Đức một chưởng vỗ lên bàn, đáy mắt bốc lửa: “Một người đàn bà như cô làm sao lòng dạ lại nhỏ mọn như vậy, làm cho tôi lúc trước đối với cô ấn tượng còn có mấy phần chuyển biến tốt"
"Tôi là bạn của Hoắc Anh Tuấn, tôi ra mặt thay cô ấy, cô cho là cái dáng vẻ hùng hổ dọa người chán ghét này của cô lão Hoắc sẽ thích sao"
Tống Dung Đức cười nhạt: "Nhạc Hạ Tuyền người ta ở trước mặt cô cẩn thận từng chút, nhưng cô chỉ cao khí ngang tàng, làm sao, thật cho là