Cô cảm giác được, cô ta đã chết mình cũng không phải là đối thủ, còn sống thì càng không cần phải nói.
Trong bệnh viện.
Hoắc Anh Tuấn tỉnh lại lần nữa.
Trên tay treo bình nước muối.
Anh trừng mắt nhìn, nghe được âm thanh của Tổng Dung Đức từ phòng cách vách truyền tới.
“Tôi đã sớm nói cái người Khương Tuyết Nhu này không phải là một người đàng hoàng, lão Hoắc bệnh thành như vậy, cô ta còn | lại đưa giấy ly dị tới, căn bản không vì lão Hoắc mà lo nghĩ qua"
"Cậu nhỏ giọng một chút, lão Hoắc tỉnh lại nghe được thì làm thế nào."
“Tôi nói sai rồi sao, cô ta chính là không biết đủ, lão Hoắc cái gì cũng cho cô ta, vẫn còn muốn cùng một người chết so sánh"
“Cậu cả, anh tỉnh rồi” Một bên Ninh Nhạc Tuyền thấy anh mở mắt ra, kinh ngạc vui mừng kêu một tiếng.
Âm thanh cách vách ngừng một lát, một lát sau, Tống Dung Đức cùng Quý Tử Uyên đi tới, hai người thần sắc cũng không được tự nhiên.
“Đem giấy ly dị tới cho tôi nhìn một chút” Hoắc Anh Tuấn đưa tay.
Ủng hộ t a m l i n h 2 4 7 nhé!
Tống Dung g ý tay không ra đi.
Ngón tay anh bỗng nhiên nắm chặt, trực tiếp đem đơn đề nghị ly dị xé.
Sắc mặt mọi người khác nhau, Ninh Nhạc Tuyền an ủi: “Cậu cả, anh yên tâm, thiếu phu nhân chẳng qua là đang nhất thời bực bội mà thôi, tỉnh táo lại cô ấy nhất định sẽ hối hận."
“Cô đi đi” Hoắc Anh Tuấn nghe được giọng nói của cô ta, liền nhức đầu một trận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhạc Tuyền cứng đờ, Tống Dung Đức tức giận nói: “Lão Hoắc, cậu đang nói gì, sau khi cậu hôn mê Khương Tuyết Nhu căn bản là không có để ý tới cậu, là Ninh Nhạc Tuyền đưa cậu tới bệnh viện."
"Cho nên sao, tôi hắn phải cưới cô ấy làm vợ?” Hoắc Anh Tuấn nâng lên ánh mắt lạnh lùng: “Cậu thích vì cô ấy mà bất bình giùm như vậy,