Sau đó cậu cả phát bệnh, cô chủ nói phải đi, cậu cả liền đem cô ấy nhốt vào trong hầm rượu, còn mất khống chế đem dì Tân đẩy bị thương, tôi nửa đêm gọi xe cứu thương đến đưa dì Tần đi bệnh viện, bây giờ quả thực không biết nên làm thế nào cho phải"
Trên mặt cô dấu bàn tay còn chưa tiêu, Tống Dung Đức nghe xong lửa giận bốc ba mét: "Cái con đàn bà Khương Tuyết Nhu này thật là có bệnh, nhìn tôi làm sao giải quyết cô ta..."
"Bình tỉnh một chút.” Quý Tử Uyên bắt anh ta lại.
“Cậu nhìn một chút lão Hoắc bị cô ta hại thành dạng gì, biết rõ bệnh tình lão Hoắc nghiêm trọng, còn nếu không phải là vì bị cô ta kích thích thì là gì, tôi nhận ra là biết cô ta muốn thừa kế tài sản của lão Hoắc"
Nhạc Hạ Tuyền yếu ớt nói: “Tôi sáng nay len lén mở cửa khóa hầm rượu, để cho cô ấy chạy, tôi lại cảm thấy...!Nhốt người như vậy không tốt lắm, lỡ như cậu cả lại phát bệnh làm tổn thương người thì làm thế nào."
Quý Tử Uyên tán dương nhìn cô một cái: “Cô làm đúng, lão Hoắc hành động như vậy quả thật là không đúng"
“Nhưng mà tôi sợ cậu cả khi tỉnh lại sẽ trách tôi...!” Nhạc Hạ Tuyền mặt đầy lo âu.
“Chờ một hồi cậu ấy tỉnh lại thì liền nói là chúng tôi thả đi” Quý Tử Uyên dặn dò.
"Cám ơn các anh."
Cũng không lâu lắm, Hoắc Anh Tuấn liền tỉnh lại, anh che đầu, đầu ập tới một cơn đau dữ dội.
"Lão Hoắc, cậu khá hơn chút nào không?” Tống Dung Đức quan tâm hỏi.
Hoắc Anh Tuấn ngửa đầu nhìn bọn họ, bỗng nhiên chân mày nhíu chặc: "Các người làm sao ở nơi này, Khương Tuyết Nhu đầu, cô ấy một đêm không về?"
I
Mọi người sửng sốt một chút, Tống Dung Đức sắc mặt cổ quái cùng Quý Tử Uyên nhìn nhau một cái.
Hồi lâu, Quý Tử Uyên hỏi: "Lão Hoắc, cậu không nhớ chuyện tối ngày hôm qua sao?"
"Tối hôm qua thế nào, tôi không phải vẫn luôn ngủ hay sao?” Hoắc Anh Tuấn không giải thích được: “Khuya ngày hôm trước tôi với Khương Tuyết Nhu cãi nhau một trận, tối hôm qua chờ cô ấy đến khi rất khuya, trong lòng rất phiền, trở lại trên giường không | biết làm sao liền ngủ".
Tống Dung Đức sợ ngây người.
Quý Tử Uyên v một trận lớn, bây giờ cô ấy bỏ nhà ra đi, dì Tần bị cậu đẩy ngã bị thương vào bệnh viện, thật may tối hôm qua dì Tần gọi điện thông báo cho Nhạc Hạ Tuyền tới"
Sắc mặt Hoắc Anh Tuấn trong nháy mắt khó xem: "Không thể nào, tôi làm sao một chút cũng không nhớ nổi chứ".
"Nhìn dáng vẻ của cậu bệnh càng ngày càng nghiêm trọng, hôm nay còn có mất trí nhớ cùng triệu chứng sinh ra ảo giác, tình huống có chút phiền toái” Quý Tử Uyên chân mày càng nhíu càng chặc.
Nhớ quay lại web