Diệp Minh Ngọc ngẩn ngơ: “Bố, bố là muốn...!"
“Bố muốn con trở thành người đứng đầu Kinh Đô, để cho tất cả mọi người đều hâm mộ con, phục tùng con” Diệp Diêu Đông ánh mắt tràn đầy tự tin: “Ngày hôm đó rất nhanh sẽ tới"
Diệp Minh Ngọc cũng tưởng tượng ra hình ảnh kia, kích động cả người run rẩy.
Buổi tối mười giờ.
Khương Tuyết Nhu đi xem phim xong thì quay trở lại biệt thự.
Mới vừa bước vào cửa, cô cảm giác có gì đó không đúng lắm, trong phòng khách mùi thơm của hoa hồng quá đậm, bước vào nhà thì có một đôi giầy da của đàn ông, đôi giầy nhìn rất quen mắt.
Trong lòng cô lộp bộp một cái.
Mở đèn, chính giữa phòng khách bày thật nhiều hoa hồng màu đỏ hợp thành một hình trái tim.
Hoắc Anh Tuấn ngồi ở trên ghế salon vải, một chiếc áo sơ mi màu đen phối hợp quần dài màu đen, bây giờ còn cắt một kiểu tóc đang rất thịnh hành trong giới nghệ sĩ bây giờ, phối hợp gương mặt góc cạnh ngũ quan rõ ràng cùng lập thể tuấn tú của anh cả người vô cùng đẹp trai sạch sẻ.
Khương Tuyết Nhu thiếu chút nữa không nhận ra được.
Đây là Hoắc Anh Tuấn?
Làm sao biến thành như vậy.
Phảng phất giống như một nam sinh mới vừa đi ra trường vậy, mang lại vẻ thuần khiết cộng thêm mấy phần vô lại, khí chất không thể kềm chế được.
Trước kia cô cảm thấy mấy ngôi sao nam trong giới nghệ sĩ bây giờ để kiểu tóc này trông rất đẹp mắt.
Nhưng nếu như so sánh với Hoắc Anh Tuấn, nhất định chỉ là một đống cặn bả.
“Đẹp mắt không?” Hoắc Anh Tuấn thấy cô không nhúc nhích nhìn mình chăm chú, khóe miệng gợi tình, nhìn có vẻ như quyển sổ tay bí tịch mà Quý Tử Uyên thật là rất hữu dụng.
Tất cả những người phụ nữ đều không cách nào cự tuyệt