"Cho nên sao, anh cũng phải mang tới Ninh Nhạc Tuyền sao, hai nữ cùng ở với một chồng sao” Khương Tuyết Nhu mặt lộ vẻ châm chọc: “Các ngươi quyền quý nhân sĩ ở Kinh Đô cũng không phải không có loại ví dụ này, chánh thể cùng với thiếp ở chung một nhà"
Hoắc Anh Tuấn bị cô tổ khổ trực tiếp đứng dậy, vóc người thon dài giống như nam thần, chẳng qua là đáy mắt phủ đầy tia máu đỏ: “Anh đã bảo Ninh Nhạc Tuyền rời đi, dì Tân cũng đã nói qua với anh, đêm hôm đó em trở lại đánh Ninh Nhạc Tuyền, là bởi vì anh nắm tay cô ta nằm ở trên giường, thật xin lỗi, là anh hiểu lầm em, anh đến nói xin lỗi với em.".
“Chuyện ở sân chơi Nhạc Tuyết cũng đã rất lâu rồi, anh thậm chí còn không biết thứ năm chín giờ hai mươi hàng tuần vẫn còn tiếp tục bắn pháo bông, sân chơi vẫn là do Tổng giám đốc ở bộ phận kinh doanh quản lý, ông ấy nói pháo bông đã là thứ hấp dẫn du khách tới tham quan, nhưng mà anh đã bảo ông ấy hủy bỏ.
"Thời điểm tập đoàn Ánh Hạ sáng lập, lúc đó anh vẫn chưa nhận ra em, nhưng mà anh sẽ để cho điện tử Hoắc thị cùng tập đoàn Ánh Hạ mau sớm thống nhất, sau này nước Nguyệt hàn sẽ không còn tập đoàn Ánh Hạ nữa."
Hoắc Anh Tuấn từng bước một tiến về phía cô, ánh mắt đầy ắp thâm tình: “Tuyết Nhu, em trở lại đi, anh không thể không có em."
Hoắc Anh Tuấn cúi đầu xuống, thâm tình thành thực hướng môi cô hôn lên.
Khương Tuyết Nhu trong nháy mắt bỗng chốc thất thần.
Không thể không nói người đàn ông này rất đẹp trai, địa vị, âm thanh trầm ấm rất dễ dàng hạ gục một người phụ nữ.
Nhưng khi khí tức của anh dính sát vào, Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên tỉnh ngộ, lui về phía sau mấy bước, cảnh giác nhìn anh: “Anh đã nghe qua câu chuyện Chó sói bao giờ chưa, trước kia anh cũng đã nói biết bao lời rất dễ nghe, nhưng mà anh lại đối xử làm sao với tôi, Ninh Nhạc Tuyền chịu ủy khuất một chút, anh liền cho rằng là tôi đang khi dễ cô ta, người anh em của anh