Chẳng qua là lúc đi xuống lầu rót nước, chợt nhớ tới chuyện khi còn bé người vú em kia thường xuyên đem anh nhốt vào trong | tủ treo quần áo....!
Cái ly trong tay bỗng nhiên rơi trên mặt đất.
Cô vội vàng xông lên lầu, mở tủ quần áo ra.
Hoắc Anh Tuấn cả người cuộn thành một cục, đầu chôn ở trong đầu gối, thân thể run rẩy giống như cái máy vậy.
“Hoắc Anh Tuấn, anh đi ra” Khương Tuyết Nhu đến níu anh, níu nửa ngày nhưng anh vẫn bất động.
“Lạnh quá...!Đừng đánh tôi...!” Hoắc Anh Tuấn dùng sức che lỗ tai mình.
Rõ ràng không nghĩ đau lòng, nhưng mà giờ khắc này, lòng cô đã là không chịu nổi, đau lòng không thôi.
“Tôi không đánh anh, đừng ngủ ở đây, chúng ta lên giường, không có chuyện gì” Khương Tuyết Nhu ôm lấy anh, vuốt sau ót anh.
một chút một, cho đến khi thân thể anh ngưng run rẩy, cô mới đỡ anh lên giường, đắp chăn lại.
Chẳng qua là người đàn ông dùng sức nắm lấy tay cô không buông ra.
Cô cố rút mấy lần cũng không rút ra, không có biện pháp, chỉ có thể nằm đến bên kia.
Vốn là muốn chờ anh ngủ rồi đi đến phòng ngủ cho khách ở cách vách, kết quả bởi vì mình quá mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.
Cũng không biết ngủ bao lâu.
Mơ mơ màng màng cảm giác có người vội vàng hôn lên môi của cô.
Trên da thịt một bàn tay lạ lẫm xâm nhập tới.
Cô mở mắt ra, lúc thấy rõ ràng người đàn ông phía trên, tức giận hung hăng dùng sức đẩy anh ra: “Ai cho phép anh hồn tôi."
"Tuyết Nhu, em là đang quan