Dụ Dỗ Đại Luật Sư

Chiến Lược Mặt Dày


trước sau



Chẳng qua là lúc đi xuống lầu rót nước, chợt nhớ tới chuyện khi còn bé người vú em kia thường xuyên đem anh nhốt vào trong | tủ treo quần áo....!
Cái ly trong tay bỗng nhiên rơi trên mặt đất.

Cô vội vàng xông lên lầu, mở tủ quần áo ra.

Hoắc Anh Tuấn cả người cuộn thành một cục, đầu chôn ở trong đầu gối, thân thể run rẩy giống như cái máy vậy.

“Hoắc Anh Tuấn, anh đi ra” Khương Tuyết Nhu đến níu anh, níu nửa ngày nhưng anh vẫn bất động.

“Lạnh quá...!Đừng đánh tôi...!” Hoắc Anh Tuấn dùng sức che lỗ tai mình.

Rõ ràng không nghĩ đau lòng, nhưng mà giờ khắc này, lòng cô đã là không chịu nổi, đau lòng không thôi.

“Tôi không đánh anh, đừng ngủ ở đây, chúng ta lên giường, không có chuyện gì” Khương Tuyết Nhu ôm lấy anh, vuốt sau ót anh.

một chút một, cho đến khi thân thể anh ngưng run rẩy, cô mới đỡ anh lên giường, đắp chăn lại.

Chẳng qua là người đàn ông dùng sức nắm lấy tay cô không buông ra.

Cô cố rút mấy lần cũng không rút ra, không có biện pháp, chỉ có thể nằm đến bên kia.
Vốn là muốn chờ anh ngủ rồi đi đến phòng ngủ cho khách ở cách vách, kết quả bởi vì mình quá mệt mỏi lại ngủ thiếp đi.

Cũng không biết ngủ bao lâu.

Mơ mơ màng màng cảm giác có người vội vàng hôn lên môi của cô.

Trên da thịt một bàn tay lạ lẫm xâm nhập tới.


Cô mở mắt ra, lúc thấy rõ ràng người đàn ông phía trên, tức giận hung hăng dùng sức đẩy anh ra: “Ai cho phép anh hồn tôi."
"Tuyết Nhu, em là đang quan

tâm anh, tối hôm qua em một mực chăm sóc anh, em đau lòng vì anh”Hoắc Anh Tuấn khóe miệng cong lên cười vui mừng nhìn cô chăm chú: “Chúng ta tới đi"
"Cùng cái đầu anh".

Khương Tuyết Nhu thấy môi mỏng của anh, lại nghĩ tới một màn Ninh Nhạc Tuyền ngồi ở trên người anh trong phòng ngủ, sau đó lần nữa muốn ói một trận, trực tiếp vọt vào nhà cầu nôn mửa liên tục.

Hoắc Anh Tuấn lo lắng đi theo vào, Khương Tuyết Nhu ói xong ngẩng đầu nhìn anh một cái: “Anh đừng hôn tôi, tôi chán ghét muốn ói."
Ánh mắt Hoắc Anh Tuấn bỗng nhiên lạnh như băng.

Cô cứ chán ghét mình như vậy sao.

.

Đam Mỹ Hay
Bữa ăn sáng mặc dù cũng có mùi vị hình dáng, nhưng mà cô mới vừa ói xong, bây giờ bụng đói ục ục.


Nhưng mà cô sẽ không ăn.

“Xin lỗi, tôi không ăn bữa ăn sáng kiểu tây phương"
Cô lạnh lùng cự tuyệt xong đi thẳng tới cửa.

Hoắc Anh Tuấn: ".."
Đợi đã, lời này nghe sao mà quen tai.

Đúng rồi, trước kia lần đầu tiên cô làm bữa ăn sáng sớm cho mình, anh không phải cũng đã nói cô một câu này sao.

Người phụ nữ này thật thù dai.

- ----------------------.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện