Chỉ cần cô còn sống một hơi, cô cũng sẽ không buông tha những người này.
Trong biệt thự.
Khương Tuyết Nhu mỗi ngày đều giống như chim bị nhốt ở trong lồng vậy.
Chỉ có thể ở trong biệt thự đi tới lui, muốn ra ngoài cũng không thể đi.
Cô đã một tuần lễ nay chưa thấy mặt Hoắc Anh Tuấn.
Cô hoài nghi, người đàn ông kia có thể đã quên chuyện cô mang thai sinh đôi rồi sao.
Tâm tình ngày càng uất ức khiến cho cô ăn cái gì cũng đều không có khẩu vị, làm bà cụ Hoắc với ông cụ Hoắc đều thấy lo lắng.
"Gọi điện thoại cho Hoắc Anh Tuấn.
Bữa tối nay quay trở về ăn bữa tối” Bà cụ Hoặc trực tiếp ra lệnh cho quản gia: “Bận bịu cũng không thể vợ con cũng không quan tâm, tôi chia phòng ngủ của bọn họ, không phải để cho nó đến vợ cũng không cần chăm sóc."
Quản gia sau khi nói chuyện điện thoại xong trở lại, vẻ mặt đau khổ nói: “Cậu cả nói phải làm thêm giờ."
“Làm thêm giờ cũng phải nghỉ ngơi, không có biết điều” Ông cụ Hoặc ngay trước mọi người vỗ bàn.
“Đoán chừng là thật là bận rộn đó” Bà cụ Hoắc vội vàng xoa dịu sắc mặt ông cụ Hoắc, sau đó cằm hướng Khương Tuyết Nhu gật một cái.
Ông cụ Hoắc nhức đầu, người là Hoắc Anh Tuấn tự mình đem về.
Quay đầu lại, lại đem vợ ném ở cái nhà này không quan tâm không hỏi han, chẳng lẽ Hoắc Anh Tuấn thay lòng rồi sao.
Vốn là ông cũng không thể nói là thích Khương Tuyết Nhu cho lắm, bây giờ chẳng qua là nhìn sắc mặt cô tiều tụy, cả người lại gầy đi một vòng, khó hiểu ngược lại có chút không đành lòng đứng lên.
“Ông nội, bà nội, các người đừng gọi điện thoại cho anh ấy, con với anh ấy gây gổ, có thể anh ấy sẽ không muốn gặp con”