Khương Tuyết Nhu phức tạp nhìn Hoắc Phong Lang một cái, đã rất lâu rồi không có nhìn thấy anh ta thuận mắt như vậy.
Hoắc Phong Lang nhìn cô cười một tiếng, lộ ra một hàm răng trắng sáng.
Mắt thấy hai người liếc mắt đưa tình, sắc mặt Hoắc Anh Tuấn nhất thời đen giống như đáy nồi vậy.
Cho đến Nhạc Hạ Thu lần nữa ôn nhu lên tiếng: “Hôm nay chữa trị đến đây thôi, Anh Tuấn, anh trước tiên đưa phu nhân của anh trở về đi"
“Được.” Hoắc Anh Tuấn gật đầu một cái, anh cũng không yên tâm để cho Hoắc Phong Lang đưa Khương Tuyết Nhu trở về, về phần Nhạc Hạ Thu, khẳng định là tự lái xe đến đây.
Lúc Khương Tuyết Nhu đi tới cửa, quay đầu nhìn về phía Nhạc Hạ Thu: “Cô Nhạc, nếu như là chữa bệnh cho Hoắc Anh Tuấn, tôi hy vọng cô có thể tới biệt thự của chúng tôi để chữa bệnh, thật xin lỗi tôi lòng dạ nhỏ mọn, dẫu sao cô Nhạc đẹp như vậy, lại là bạn gái cũ của Hoắc Anh Tuấn, tôi chỉ là một phụ nữ đang mang thai, cô Nhạc cũng là phụ nữ, nhất định có thể thông cảm cho nỗi khổ của tôi"
"Tôi có thể thông cảm”Nhạc Hạ Thu mỉm cười gật đầu.
Cho đến khi nhìn thấy Hoắc Anh Tuấn sau khi rời đi cũng không quay đầu lại, sắc mặt xinh đẹp của cô bỗng nhiên âm trầm xuống.
Hoắc Anh Tuấn lại thật là bỏ rơi cô một mình.
Nếu là trước kia thì tuyệt đối sẽ không.
Nhìn dáng vẻ này thì cô đánh giá thấp vị trí của cái người phụ nữ xấu xí đó ở trong lòng anh, phải đổi cái phương pháp khác mới được.
Từ trong quán rượu đi ra, Hoắc Phong Lang thức thời chuẩn bị rời đi.
Khương Tuyết Nhu bỗng nhiên gọi