Khương Tuyết Nhu ngồi ở trong vườn hoa nghỉ ngơi, dì Tần đi đến giúp cô xoa bóp vai.
Ngồi chỗ này vừa vặn cô có thể thấy phong cảnh núi Tuyết Minh,
Ban đêm gió mát, còn kèm theo mùi thơm nhàn nhạt của mùa hè sắp đến.
“Chúc mừng cô”Hoắc Phong Lang chậm rãi đi tới.
Khương Tuyết Nhu nhìn cũng không nhìn anh ta.
"Ai, còn giận sao, cô bây giờ đã là vợ của người giàu nhất nước Nguyệt Hàn” Hoắc Phong Lang ngồi vào bên cạnh cô: “Cô hẳn phải cảm tạ tôi, nếu không phải nhờ tôi, cô bây giờ cũng có thể không thấy được ánh sáng."
Khương Tuyết Nhu im lặng trợn mắt nhìn anh ta, chưa từng thấy người vô sỉ như vậy.
Nhưng mà đối với chuyện trước kia anh ta sắp xếp cho mình, cô cũng sớm không so đo, gần đây chuyện phát sinh quá nhiều, người cô muốn so đo cũng quá nhiều.
Hoắc Phong Lang thấy vết sẹo trên mặt cô, trong lòng thoáng qua một tia áy náy: “Cái đó...!Tôi tới chính là muốn nhắc nhở cô, cô phải chú ý một chút."
“Cái gì?"
“Hoắc Anh Tuấn, tôi nghe nói rất nhiều phụ nữ thời điểm mang thai, đàn ông cũng rất dễ dàng người phụ nữ bên ngoài quyến rũ, cho nên muốn cô nhìn chăm chú một chút, ha ha” Hoắc Phong Lang dùng giọng đùa giỡn cười một tiếng.
“Cái đó...!Tôi còn có việc, tôi đi trước, nơi này gió lớn, cô đừng ngồi đây quá lâu” Hoắc Phong Lang khoát khoát tay, đứng dậy rời đi.
Khương Tuyết Nhu bản năng cau mày, Hoắc Phong Lang đặc biệt chạy tới nhắc nhở cô cái này?
Nhưng mà hôm nay đã là người thứ hai bảo cô phải chú ý.
Nhạc Tiếu Nhi cũng bảo cô phải chú ý, chú ý ai chứ, cô bây giờ mọi chuyện đều không hiểu rõ.
“Cậu ta tìm em nói cái gì?” Hoắc Anh Tuấn cầm một món đồ để xoa bóp vai đi tới, đúng dịp thấy bóng người Hoắc Phong