“Bà ấy không tới công ty” Hoắc Anh Tuấn trả lời.
Ông cụ Hoắc nghe hừ lạnh một tiếng: “Nó sẽ không lại đi chăm sóc Sở Minh Khôi nữa đi, tôi thật sắp bị nó làm cho tức chết"
Hoắc Anh Tuấn yên lặng không nói.
Hoắc Nhã Lam không phải ngu xuẩn, bà ấy chẳng qua là quá yêu quá tín nhiệm Sở Minh Khôi mà thôi.
“Oa, đang dùng cơm sao, ông nội bà nội, các người đoán con ngày hôm qua ở quầy rượu gặp phải người nào” Hoắc Vân Dương cùng Hoắc Phong Lang đột nhiên từ cửa đi vào: “Con gặp phải Nhạc...!"
Khi thấy Hoắc Anh Tuấn và Khương Tuyết Nhu ở trên bàn ăn, cổ họng Hoắc Vân Dương bỗng nhiên cứng đờ, giống như thấy quỷ vậy, người này gần đây không phải đều không trở về biệt thự sao.
Hoắc Phong Lang chẳng qua là bình tĩnh liếc Hoắc Anh Tuấn một cái, ngồi vào bên cạnh ông cụ Hoắc.
“Gặp phải người nào?” Bà cụ Hoắc hỏi Hoắc Vân Dương.
Hoắc Vân Dương hít một hơi thật sâu: “À...!Không có gì, con thật là đói rồi, dì Tần, có thể giúp tôi lấy một chén cơm được không."
Ông cụ Hoắc trợn mắt nhìn anh ta một cái, hừ lạnh: “Suốt ngày chỉ biết chạy đến quầy rượu, không thấy chi nhánh công ty tình trạng càng ngày càng kém sao, hai người các người lại không thể học Hoắc Anh Tuấn một ít sao, nhìn một chút nó đem điện tử Hoắc thị phát triển tốt biết bao"
Hoắc Phong Lang sắc mặt tối sầm lại, âm thầm cắn răng, bất kể cố gắng thế nào, ông nội luôn là không thấy được ưu điểm của anh ta.
Hoắc Vân Dương ngược lại là da mặt dày không có vấn đề: “Ông nội, cái loại người đó không bình thường nếu là người bình thường thì cũng không có ai giống như anh ta vậy, vậy thì cũng bao nhiêu nhà có thể trở thành nhà giàu nhất ngước Nguyệt Hàn này được"
“Nói cũng phải” Bà cụ Hoắc thở dài, đột nhiên nhìn về phía bụng của Khương Tuyết Nhu, cười híp mắt: “Nhưng mà tiểu bảo bối trong bụng Tuyết Nhu nhất định có thể thừa kể gien ưu tú của bố nó."
Hoắc Anh Tuấn sờ