Nhạc Hạ Thu nhìn gò má anh, người đàn ông này dù là ở nơi tối tăm như chỗ này thì đường nét gương mặt tinh xảo cũng vẫn chói mắt, cô nhất định phải lần nữa có được anh: “Anh Tuấn, có thể nhờ anh một chuyện hay không, bỏ qua cho tập đoàn Nhạc thị"
“Cô muốn?"
“Cái đó ngược lại không có, bình thường công việc của tôi cũng rất bận rộn, làm sao có thời giờ quản lý chuyện công ty” Nhạc Hạ Thu cười khổ một tiếng: “Chẳng qua là bố tôi bây giờ bệnh tim phát, Tiêu Nhi lại ngồi tù, thứ ông ấy quan tâm nhất chính là công ty, lỡ như công ty cũng mất, tôi thật sợ ông ấy không chịu được"
Hoắc Anh Tuấn đáy mắt thoáng qua một chút nhu hòa: “Cô vẫn không thay đổi, nhưng mà cô đã quên những năm này cô lưu lạc bên ngoài, ông ta là đối với cô như thế nào rồi sao"
| "Ông ấy đối với tôi như thế nào là chuyện của ông ấy, tôi chẳng qua là làm chuyện một đứa con gái nên làm, không thẹn lương tâm của chính mình” Nhạc Hạ Thu thở dài: “Hơn nữa em tôi cũng đã lớn như vậy, còn là một người vô công rỗi nghề, tôi nên dẫn dắt nó tự sửa đổi, không thể giống như trước kia vậy"
Nhắc tới Nhạc Trạch Đàm, Hoắc Anh Tuấn không che giấu chút cảm giác chán ghét nào của mình: “Là nên sửa đổi một chút."
Nhạc Hạ Thu bỗng nhiên hướng anh cười một tiếng: “Tôi còn tưởng rằng phải hao phí miệng lưỡi một phen, không nghĩ tới anh trả lời mau như vậy."
“Đây là tối thiểu cô”Hoắc Anh Tuấn nói.
“Không có, anh không có nợ tôi cái gì” Nhạc Hạ Thu cúi đầu, nhìn rượu trên bàn nói thật nhỏ.
Nửa tiếng sau, anh cùng cô đi lên lầu.
Trong góc u ám, Lương Duy Phong từ chỗ tối đi xuống, liếc nhìn hình trong tay, cười một tiếng.
Xế chiều hôm nay anh ta ở phòng làm việc, đột nhiên nhận được một cái tin nhắn thần bí nhắc nhở