“Đúng rồi, chủ tịch Khương, cô với tập đoàn Nhạc thị trước đây cũng có quan hệ thân thiết, hôm nay mới có một vị đến nhậm chức tổng giám đốc, cô có cần gọi điện thoại tới chúc mừng hay không? Tổng giám đốc Ngô nhắc nhở.
Khương Tuyết Nhu sửng sốt một chút: “Ai?"
“Là Nhạc Trạch Đàm, con trai của vợ trước của Nhạc Hoàng Bách, trước nghe nói cậu ta năng lực không tốt chút nào, nhưng mà không nghĩ tới mới vừa lên đảm nhiệm tập đoàn Hoắc thị bên kia đã đồng ý cung ứng con chip mới bọn họ.
"
Khương Tuyết Nhu sắc mặt hơi khó chịu.
Lại là tên cặn bã Nhạc Trạch Đàm người như vậy mà lại đi cướp vị trí của Nhạc Tiếu Nhi.
Không cần phải nói, sau lưng khẳng định không thiếu được âm mưu của Nhạc Hạ Thu, chính cô ra đã nói với Hoắc Anh Tuấn.
Trước kia cô đã vì Nhạc Tiếu Nhi mà đi cầu xin Hoắc Anh Tuấn như vậy, anh cũng chưa từng giúp tập đoàn Nhạc thị, bây giờ Nhạc Hạ Thu trở lại một cái Nhạc Trạch Đàm được làm tổng giám đốc, con chip cũng được cung cấp qua.
Hoắc Anh Tuấn ơi là Hoắc Anh Tuấn, coi như anh chưa từng nghĩ cùng Nhạc Hạ Thu hợp lại, nhưng trong lòng anh tuyệt đối vẫn còn có Nhạc Hạ Thu.
Nếu như không phải là cô có đứa trẻ này, khẳng định Nhạc Hạ Thu cũng quan trọng hơn so cô.
Khương Tuyết Nhu hít một hơi thật sâu.
Không tức giận không tức giận, vì tiểu bảo bối không được mất khống chế.
Đang suy nghĩ, “Anh Tuấn thật lòng yêu em “gửi tới một cái tin nhắn: