Trước kia thật không nhớ nhung đến Diệp Gia Thanh như vậy, bây giờ rất hy vọng ông ấy có thể tỉnh, ít nhất mình còn có một người nhà có thể dựa vào.
“Bố, bố nhanh tỉnh lại mau lên đi, con bây giờ rất khổ cực, con rất cần bố"
Nước mắt rơi vào trên mu bàn tay cảu Diệp Gia Thanh, cô không chú ý tới, tay Diệp Gia Thanh nhẹ nhàng giật giật.
Sau đó, Khương Tuyết Nhu lại đi ghé qua phòng bệnh của Nhạc Hoàng Bách.
Vừa đi vào, liền thấy Nhạc Hoàng Bách một mình chật vật khom người đi lấy bộ đi tiểu.
"Bác trai, để con giúp bác” Khương Tuyết Nhu vội vàng đi hổ trợ: “Con là bạn của Nhạc Tiếu Nhi"
“Cám ơn” Nhạc Hoàng Bách ngượng ngùng nhận lấy.
Một lát sau, Khương Tuyết Nhu từ phòng vệ sinh đem nước tiểu đi đổ, lúc đi ra hỏi: “Bác trai, làm sao mà chỉ có một mình bác đây, dì đâu, người hộ lý đầu"
“Hộ lý sáng nay không tới, dì con buổi sáng trở về thu dọn đồ đạc rồi, bảo là muốn đem bác chuyển tới Thành Đông để chữa trị, nhưng vẫn chưa có tới, điện thoại cũng không gọi được” Nhạc Hoàng Bách có chút nóng nảy: “Đáng tiếc cái bộ dáng này của bác không về nhà được, bằng không bác cũng muốn tự mình đi tìm bà ấy, nhưng mà lúc nãy thật may có Minh Kiều tới, bác đã nhờ cô ấy đi tìm Sầm Gia Hân".
Khương Tuyết Nhu chợt nhớ tới ngày đó Nhạc Tiếu Nhi sốt ruột nói bảo hai vợ chồng bọn họ nhanh một chút rời khỏi, vô hình lại có loại dự cảm xấu: “Không phải bác còn có con trai sao, còn có Nhạc Hạ Thu, cô ta cũng đã trở lại, không tới đến chăm sóc bác sao"
“Nhạc Hạ Thu?” Nhạc Hoàng Bách kinh ngạc: “Con bé không chết sao"
“Bác không biết cô ấy không có chết sao, sao cô ta lại không tới tìm bác.” Khương Tuyết Nhu cũng hết ý kiến, bố nằm viện mấy ngày, Nhạc Hạ Thu có thời gian rảnh rỗi đi tham gia tang lễ của Nhạc Hạ Tuyền, nhưng hoàn toàn không đến thăm bố ruột, coi như bố đã tái giá nhưng cũng không thể như vậy.
“Bác thật không biết.” Nhạc Hoàng Bách bất đắc dĩ lắc đầu một cái, cười khổ:"Được rồi, đối với hai đứa con này có nuôi cũng như không vậy, thật may bác đã sớm đoán được, đời này chỉ có dựa vào Nhạc Tiêu Nhi với Sầm Gia Hân, đáng tiếc Nhạc Tiêu Nhi..."
Ông